Cho dù lần này là chủ ý của mũ đỏ thì cũng không thể đánh tan sự nghi ngờ của cô ta, dù sao cũng đã bị lừa một lần và chấp nhận, nếu có lần thứ hai thì thật sự quá vi diệu.
Tô Dung lắc đầu: “Không phải, vừa rồi tôi và bà Hoa vừa mới điều tra ra.”
Những lời cô nói chính là sự thật, về nguyên nhân tử vong thật sự của Lý Chí đa phần đều là do cô và bà Hoa cùng nhau suy luận. Chẳng qua khả năng suy luận của cô chiếm phần lớn, còn trong lòng váy vàng, chắc chắn sẽ cho rằng ý của Tô Dung là do bà Hoa suy luận phần lớn.
Sắc mặt cô ta bình tĩnh lại, nghĩ đến tầm quan trọng tin tức mà Tô Dung đã phát hiện, trong lòng vui vẻ. Cô ta đã biết bà Hoa lớn tuổi như vậy có thể vào quái đàm khó khăn thì chắc chắn không đơn giản, hiện tại xem ra quả nhiên là thứ
“Vậy để tôi nói trước.” Vì đề phòng Tô Dung đột nhiên hối hận, cô ta vội vàng nói: “Ngày hôm qua sau khi tan làm, sắc mặt hai người đó hồng hào rất quái lạ, hơn nữa còn nở nụ cười rất quỷ dị, tôi nghi ngờ hai người bọn họ đã bị ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng.”
Nếu thật sự giống như lời váy vàng nói, vậy có lẽ hai người kia đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng. Bởi vì ngày hôm qua cô sốt ruột cùng mũ đỏ đi đến ký túc xá của Lý Chí, cho nên Tô Dung không cẩn thận quan sát tình hình của những người khác. Cô suy nghĩ một chút: “Tiếp theo thì sao? Bọn họ đường ai nấy đi à?”
“Đúng vậy, nhưng trước khi đi, người đàn ông đeo kính kia phát hiện tôi đang nhìn anh ta, còn liếc mắt nhìn tôi một cái. Ánh mắt đó…… Hít! Giống như đang cười mỉm mai vậy, rất quỷ dị, cô hiểu không?”
Tất nhiên Tô Dung hiểu, cô đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy rồi.
Nhưng vì sao trước khi đi người đàn ông đeo kính lại liếc váy vàng như vậy, rốt cuộc chỉ là cảnh cáo đối phương vì quan sát mình, hay là điềm báo tử vong nào đó?
Không phải do cô nghĩ nhiều, chủ yếu là người bị ô nhiễm có ý thức rất hỗn loạn, sao lại chú ý đến ánh mắt của người khác chứ? Theo Tô Dung thấy, cái liếc mắt đó chỉ sợ có ẩn ý trong đó.
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, váy vàng không kìm lòng nổi nói: “Tới lượt cô, bà Hoa phát hiện ra cái gì?”
Tô Dung nói cho váy vàng biết những suy đoán của cô và bà Hoa về những việc đã xảy ra ngày hôm qua: “Có lẽ Lý Chí đã nghe chuông điện thoại trước, sau đó xuống giường nhận điện thoại, cuối cùng ăn đồ hộp rồi tử vong. Anh ta vẫn chưa ăn đồ hộp xong, điều này chứng minh người không đủ điểm sử dụng đồ hộp khi ăn vào sẽ chết.”
Sau khi kể lại toàn bộ những suy luận của mình, cô còn thuật tiện tổng kết lại: “Cho nên hiện tại cần phải nghiệm chứng điểm đáng nghi là ai đã gọi điện, bên trong đã nói gì, và vì sao Lý Chí lại nhận điện thoại.”
Nghe một hồi lâu, váy vàng thấy thế là đủ rồi, nói bằng giọng điệu chua lòm: “Bà Hoa thật lợi hại, cô thật may mắn khi có một đồng đội như vậy.”
Tô Dung biết có thể cô ta đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cô cũng không giải thích, chỉ đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi hiếm khi được may mắn.”
Thấy cô chân thành như vậy, ngược lại váy vàng có chút ngượng ngùng vì bắt nạt người thành thật: “Cô cũng rất lợi hại…… Có thể ghi nhớ tường tận quá trình suy luận như thế.”
Tô Dung chỉ cười không nói.
Nhận được thứ mình muốn, váy vàng cũng không dây dưa với cô nữa. Tự mình suy nghĩ cái gì đó, thuận miệng tạm biệt Tô Dung, xoay người rời đi.
Chờ cô ta đi rồi, Tô Dung nhanh chóng bước về phía cửa nhà ăn. Phùng Ngọc Linh vẫn còn ở đó đợi cô, từ rất xa đã thấy được cô ấy đang cau mày, mãi cho đến khi cô đến gần, mới thả lỏng.
Không đợi cô ấy dò hỏi, Tô Dung chủ động lên tiếng giải thích: “Vừa rồi khi tan làm, có một đồng nghiệp lôi kéo tôi nói một chút chuyện liên quan đến công việc, chậm trễ chút thời gian. Xin lỗi đã khiến cậu đợi lâu.”
Thái độ của cô tốt như vậy, Phùng Ngọc Linh cũng không tức giận, lắc đầu: “Không có việc gì, mọi người là thực tập sinh nên bận rộn một chút cũng bình thường”
Vừa nói hai người cùng nhau đi lấy cơm, hiện tại đã là 11 giờ rưỡi, còn phải nghỉ trưa, nên họ phải ăn nhanh một chút.
Khi ngồi xuống bàn ăn, Phùng Ngọc Linh lấy ra một lon đồ hộp bên trên có chữ “Thịt tươi nhỏ ” ra: “Đây này, đồ hộp của công ty chúng ta. Đây là loại não có vị mặn của tôi, thật ra tôi cảm thấy ăn cay là ngon nhất, nhưng hôm qua tôi lại quên hỏi cậu có ăn cay được không, nên liền tặng cái này.”
Nhận được thứ quan trọng, Tô Dung vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn! Cậu giúp tôi một việc lớn rồi đấy, cái này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho cậu.”
“Không cần, nếu cậu có thể thông qua kỳ thực tập, tiếp tục làm bạn ăn cơm với tôi, đó chính là sự báo đáp lớn nhất đối với tôi.” Phùng Ngọc Linh cười trả lời.
Nghe thấy cô ấy nhắc đến đề tài này, trong lòng Tô Dung vừa động, tự nhiên kể khổ: “Haizz, nói thật tôi thật sự không biết mình có thể thông qua kỳ thực tập này không. Thực tập sinh của công ty chúng ta có tiêu chuẩn gì hay không? Việc chấm điểm cho chúng tôi cũng quá chung chung rồi.”
Không ngờ Phùng Ngọc Linh không muốn mất đi một người bạn cùng ăn cơm nên rất tận tâm giúp đỡ cô: “Các cậu là phục vụ khách hàng, tôi nhớ hình như không thể bị khiếu nại quá nhiều lần. Điều này cũng giống như bộ phận tiêu thụ kế bên, nếu bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ bị trừ thành tích, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị sa thải.”
Nghe vậy, Tô Dung đột nhiên sửng sốt. Đúng vậy, lúc trước cô luôn suy nghĩ từ góc độ của quái đàm quy tắc, lại chưa từng đứng trên góc độ của một công ty bình thường khi tuyển nhân viên để suy xét.
Một công ty bình thường, muốn gì ở một thực tập sinh?