Cho nên chỉ có thể là tình huống thứ hai, sau khi nghe được âm thanh điện thoại nên anh ta mới xuống giường, sau đó vì một nguyên nhân gì đó mà nhận điện thoại, bị điện thoại mê hoặc mở đồ hộp ra ăn, cuối cùng vì không đủ điểm sử dụng đồ hộp nên tử vong.
Những việc đã xảy ra ngày hôm qua lập tức trở nên rõ ràng.
Tô Dung giơ ngón tay cái lên: “Như vậy hiện tại chỉ cần nghiệm chứng vì sao anh ta lại nhận cuộc điện thoại kia, cùng với việc rốt cuộc trong cuộc gọi đó đã nói gì.”
Vấn đề đầu tiên thực sự rất khó nghiệm chứng, chỉ có thể tự mình trải nghiệm.
Chỉ có thể chờ đến 99 điểm rồi lại nói.
Cuối cùng cũng đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Lý Chí, còn hai người mới chết thì lại không có cách nào trực tiếp đến hiện trường tử vong.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung định nhắc nhở bà Hoa về vấn đề thông quan quái đàm này.
Đối phương đã biết cô chính là “Cà Phê”, tất nhiên Tô Dung cũng không cần giấu dốt. Tuy rằng vẫn cần phải giấu giếm việc liên quan đến【 Công cụ nhắc nhở ô nhiễm 】 nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc cô muốn nhắc nhở.
“Điều thứ hai trong quy tắc của thực tập sinh, chính là phương pháp thông quan quái đàm quy tắc này, bà Hoa, bà cảm thấy thế nào?” Cô hỏi gọn gàng dứt khoát, trong lòng đã suy nghĩ kỹ nếu bà Hoa cảm thấy không có vấn đề gì, bản thân nên nói như thế nào. Tuy nhiên với sự hiểu biết của Tô Dung với bà Hoa, hơn phân nửa đối phương đã nhìn ra manh mối.
Quả nhiên, dù sao cũng là người có thể đi vào quái đàm khó khăn, bà Hoa thật sự đã phát hiện ra quy tắc này có vấn đề: “Quy tắc này chắc chắn đã bị “Nó” ô nhiễm, chỉ cần vượt qua 100 điểm là được? Phương pháp thông quan đơn giản và tỷ lệ tử vong thấp như vậy, cũng không có khả năng cho chúng ta thông quan đúng không?”
--------------------
Thật sự chính là như vậy, đây cũng chính là cách Tô Dung dùng để khuyên bảo. Hiện tại đã là ngày thứ ba, chỉ cần dùng tư duy logic thông thường cũng có thể đoán ra quy tắc thông quan đó là sai.
Ngoại trừ những gì bà Hoa nói, cô còn suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày nay, rõ ràng thái độ của khách hàng chính là muốn thêm điểm cho bọn họ. Dù sao chỉ cần hơn 100 điểm là có thể thông quan, theo lý thuyết có lẽ bọn họ phải cố gắng không bị trừ điểm, chứ không phải cố gắng kiếm thêm điểm như thế này. Nhưng hiện tại lại được cộng điểm rất dễ dàng, còn dưới 100 điểm sẽ bị khách hàng làm khó dễ, cho dù là ai cũng sẽ cố gắng đạt 100 điểm trở lên.
Nghĩ như vậy, rất khó không nhận ra quy tắc đó có vấn đề.
Thấy không cần khuyên bà ấy, Tô Dung vô cùng vừa lòng, gật đầu, sau đó lại nói tiếp những suy nghĩ của mình: “Tiếp theo cháu định đi tìm manh mối về tiêu chuẩn khi kết thúc kỳ thực tập, xem thử rốt cuộc cần bao nhiêu điểm mới có thể rời đi.”
“Bà cũng sẽ đi hỏi thử một chút.” Bà Hoa gật đầu, lại nhắc nhở: “Tuy nhiên bà cảm thấy con đường để vượt qua kỳ thực tập này không chỉ là đạt đủ điểm, có lẽ có thể tìm hiểu những cách khác xem sao.”
Tô Dung cũng nghĩ đến điều này, cô đứng lên: “Đi thôi, đi ăn cơm trưa.”
Còn có cách nào tìm kiếm linh cảm tốt hơn khi trò chuyện trong bàn ăn cơm với những người dân địa phương ở đây chứ? Điều kiện cũng đã bày ra trước mắt, nếu không cố gắng tận dụng, thì thật sự là thất sách của cô.
Khi ăn cơm trưa, hai người như cũ đường ai nấy đi. Tô Dung vốn định đi tìm Phùng Ngọc Linh, đột nhiên cô bị váy vàng gọi lại.
Trên mặt đối phương hiện lên nụ cười ngại ngùng, giống như cô em gái nhà bên không hiểu sự đời: “Hoa Hoa, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?”
“Xin lỗi, tôi có hẹn với người khác rồi.” Tô Dung từ chối không hề do dự, không biết đối phương làm bộ làm tịch trước mặt một “Kẻ ngốc” như cô làm gì. Dù sao cô cũng sẽ không thay đổi quyết định vì bất cứ điều gì mà đối phương muốn thể hiện.
Không ngờ cô lại trực tiếp từ chối như vậy, nụ cười trên mặt váy vàng cứng lại, cô ta cân nhắc xem phương pháp nào có thể đạt được mục tiêu nhanh hơn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta có thể trao đổi tin tức một chút không? Tôi nghĩ có một số thứ cô không biết.”
Nghe vậy, Tô Dung đứng yên tại chỗ: “Vậy cô nói trước đi.”
Thấy dáng vẻ không hề lưu tình này của cô, váy vàng cắn chặt răng, nhưng cũng yên tâm hơn không ít. Dù sao nếu cô không quanh co lòng vòng, thì chứng minh cô cũng không quá sáng suốt, như vậy cho dù cô ta nói trước, cũng không sợ Tô Dung lật lọng.
Nghĩ đến đây, cô ta cũng không tranh luật, gật gật đầu: “Hôm qua khi tan làm thật ra tôi chú ý thấy hai người kia có chút khác thường.”
Lời vừa nói ra, Tô Dung lập tức nâng cao tinh thần. Cô hiểu rõ “Hai người kia” trong miệng váy vàng chính là hai người đã chết ngày hôm qua, vì thế ánh mắt cô hơi sáng lên: “Có gì khác thường?”
Lúc này váy vàng lập tức thể hiện sự khéo léo của mình, sau khi tung ra mồi câu gợi nên sự hứng thú của Tô Dung thì cô ta không nói tiếp nữa mà hỏi ngược lại: “Tôi đã đưa ra thành ý rồi, hiện tại cô nói xem cô đã phát hiện manh mối gì ở bên kia.”
“Vậy tôi chỉ có thể nói như cô thôi.” Tô Dung chớp chớp mắt, lại lễ phép hỏi một câu, “Có thể chứ?”
Khóe miệng váy vàng co rút, đối mặt với câu hỏi chân thành như thế chẳng lẽ cô ta có thể nói “Không” sao? “…… Được rồi, cô nói đi.”
“Chúng ta đại khái đã đoán được một số nguyên nhân tử vong của Lý Chí.”
Nghe vậy, váy vàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Vừa rồi cô cũng che giấu những người khác sao?”
Nếu đúng là như vậy, vậy cô ta phải nghi ngờ có phải Tô Dung cũng đang giả vờ không thông minh giống cô ta hay không, nếu không sao lại lừa gạt người khác lần nữa.