Thảo luận xong chuyện này, tiếp theo chính là việc liên quan đến cái chết của cô gái tóc ngắn. Bà Hoa là nhân chứng đầu tiên tại hiện trường, khi bà ấy kể cho Tô Dung nghe, cũng chi tiết và rõ ràng hơn khi mũ đỏ kể cho mọi người nghe.
Tất nhiên mũ đỏ cũng không nói dối, dù sao cô ta và bà Hoa đều cùng nhau nhìn thấy hiện trường tử vong. Chỉ là cô ta miêu ta thiếu một ít chi tiết: “Người chết chết trong phòng WC trong cùng, cửa bị đóng. Lúc ấy bà và cô ấy nhìn thấy đã đến giờ làm việc nhưng WC này vẫn đóng cửa, nên đã gõ cửa trước, nhưng không ai trả lời. Nhận ra có chút không thích hợp, nên mới dùng lực để phá cửa, thấy được người bên trong đã chết. Nhưng lon đồ hộp thì không được mở ra, nó nằm ở trong WC, chỉ cần mở cửa WC là có thể nhìn thấy.”
“Người chết có một điểm giống Lý Chí chính là điểm số đều thấp hơn 100, khi nhìn thấy dáng vẻ bên trong đồ hộp chắc chắn sẽ rất muốn ăn. Cho nên lon đồ hộp kia được đặt ở đó có thể là vì muốn dẫn dụ cô ta, chỉ tiếc người chết còn chưa kịp nhìn thấy đồ hộp thì đã bị hù chết.” Tô Dung nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận điều này: “Nhưng rốt cuộc cô ta bị ai hù chết?”
Về điều này, bà Hoa cũng không có cách nào trợ giúp: “Hiện trường không có manh mối nào khác, cũng không có dấu chân gì đó, không biết có phải là do quỷ quái quấy phá hay không.”
Như vậy lại xuất hiện một vấn đề, Lý Chí vì ăn đồ hộp nên mới chết, còn người này lại chết vì sợ hãi. Tuy rằng đều có đồ hộp ở đó, nhưng cách chết lại khác nhau.
Cho nên điểm thấp hơn 100, ít nhất có hai cách chết khác nhau?
Vậy cao hơn 100 thì sao? Có thể cũng có nhiều cách chết không?
Tô Dung lắc đầu lấy số điện thoại mà cô lấy được từ chỗ Phùng Ngọc Linh ra: “Đây chính là số điện thoại đã gọi cho Lý Chí trước khi anh ta chết, cháu định gọi điện thoại cho số này thử xem như thế nào?”
“Sao cháu lại lấy được thứ này? Là lúc nãy khi đến bộ phận hành chính sao?” Bà Hoa vô cùng kinh ngạc trước hiệu suất của Tô Dung, tuy nhiên bà ấy biết Tô Dung có bạn ăn cơm cùng ở bộ phận hành chính, cho nên nhanh chóng đoán được chân tướng, gật đầu: “Có thể, vậy bây giờ cháu gọi đi.”
Sau khi được xác nhận, Tô Dung bấm số gọi điện thoại, nhưng đó lại là số không tồn tại. Sau khi nghe thấy câu nhắc nhỡ “Số bạn gọi không liên lạc được” Tô Dung bất đắc dĩ nhún vai: “Nhìn có vẻ chúng ta sẽ không thể nào biết được Lý Chí rốt cuộc đã nghe được gì trong cuộc gọi đó, chỉ có thể tự mình thí nghiệm.”
Kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn khiến người ta có chút thất vọng. Hai người không hẹn mà cùng thở dài, không tiếp tục trì hoãn thời gian, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, bắt đầu công việc chiều nay.
“‘Đồ hộp thịt tươi nhỏ’ thật sự quá ngon, tôi chuẩn bị đến tổng bộ công ty các người xem thử những đồ hộp đó được làm như thế nào.” Đầu dây bên kia điện thoại nhiệt tình nói:“Đúng rồi, thái độ phục vụ của các người cũng rất tốt, cô trông như thế nào? Chờ khi tôi đến công ty sẽ tự mình khen ngợi cô.”
Dường như có chuyện gì đó không đúng lắm?
Tô Dung cau mày, đột nhiên nhớ đến một quy tắc của thực tập sinh——[ Hãy nhớ, cho dù là tình huống nào, khách hàng cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bạn ]
Quy tắc này là màu đỏ, cũng đã nói lên dưới tình huống nào đó, khách hàng thật sự sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hiện tại đối diện với khách hàng muốn đến công ty khen ngợi mình, nói cách khác chính là muốn xuất hiện trước mặt mình. Nhưng cô đã vi phạm quy tắc nào, mới xảy ra tình huống này chứ?
Không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết, nếu để khách hàng xuất hiện trước mặt, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Khách hàng ở đầu dây bên kia vẫn còn chờ cô trả lời, Tô Dung có ý định khuyên đối phương từ bỏ: “Bên này chúng tôi làm việc rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian tiếp đãi ngài. Ngài khen ngợi tôi trong điện thoại như vậy là đủ rồi, không cần đến đây đâu.”
“Cô đang nói gì vậy hả?”
Giọng nam trung niên ở đầu bên kia điện thoại tỏ vẻ không đồng tình: “Tôi đang trên đường đi, sắp đến rồi. Bộ phận chăm sóc khách hàng ở đâu? Đến lúc đó tôi trực tiếp đến gặp cô.”
Đối mặt với sự nhiệt tình lỗi thời này, Tô Dung gần như muốn hô to cứu mạng. Cô không hề muốn nhìn thấy đối phương!
Bà Hoa ngồi đối diện cô cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dùng thủ thế ý bảo Tô Dung xem thử có thể tắt điện thoại hay không. Nếu đối phương thật sự muốn đến bộ phận chăm sóc khách hàng, vậy tốt nhất hai người họ nên tìm một chỗ để trốn đi, tránh để khách hàng nhìn thấy mình.
Trong suy đoán của bà Hoa, quy tắc đã nói cho dù thế nào cũng sẽ không thể nhìn thấy khách hàng, nếu quy tắc này là thật, vậy tình huống hiện tại chắc chắn nằm trong tình huống khác thường nào đó.
Việc khách hàng muốn đến bộ phận chăm sóc khách hàng theo bọn họ thấy chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Vậy bọn họ phải làm như thế nào để đối phương không nhìn thấy bọn họ? Nếu đã không có cách nào ngăn cản khách hàng đến đây, vậy bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng không mở mắt.
Nghĩ như vậy liền biết tình huống hiện tại của bọn họ tràn ngập nguy cơ.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bà Hoa và Tô Dung đều không muốn nhìn thấy khách hàng. Cho dù vì thiếu hụt manh mối nên suy luận có sai sót, nhưng cuối cùng trăm sông vẫn đổ về một biển.
Thấy động tác của bà Hoa, Tô Dung lập tức hiểu rõ ý của bà ấy, cũng có ý định tắt điện thoại: “À…… Thật ra tôi cảm thấy ngài không cần phải đi đến đây gặp tôi đâu, đây là công việc của tôi mà thôi. Mặt khác vừa lái xe vừa gọi điện cũng không an toàn, nếu không thì ngài……”
“Tôi tới rồi!” Cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tin xấu.