Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 293

Chương 293 -
Chương 293 -

Khóe miệng co rút, không đợi Tô Dung nói chuyện, người bên kia liền tiếp tục nói: “Hình như tôi nhìn thấy bộ phận chăm sóc khách hàng rồi, bên trong có thật nhiều người. Ai là cô vậy? Là cô gái trên mặt có nốt ruồi sao?”

Không phải chứ? Hắn nhìn thấy cô ở đâu?

Tô Dung có chút luống cuống, tình hình hiện tại chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy được. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, cũng không hề có bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.

Nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được, có một ánh mắt đang dừng lại trên người cô. Ánh mắt kia lạnh lẽo dính nhớt, giống như dòi bò trong xương cô vậy. Dường như sẽ lập tức vọt đến trước mặt cô, giết chết cô.

“Cô vẫn chưa nhìn thấy tôi sao” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, lại kèm theo ác ý không dễ phát hiện: “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”

Tiếng bước chân, dường như Tô Dung đã nghe được tiếng bước chân.

“Xoạt, xoạt, xoạt……”

Tiếng bước chân kia ngày càng gần, ngày càng nặng, nặng nề đến mức dường như mỗi bước đều đạp lên lòng cô.

Gần như Tô Dung muốn đứng dậy ngay lập tức, lại muốn quay đầu nhìn khoảng cách với đối phương. Nhưng đầu cô dường như đã bị dán lên cổ, cứng đờ ngay cả một động tác quay đầu đơn giản cũng không làm được. Hai chân cô cũng giống như bị ánh mắt kia ghim chặt trên mặt đất, giống như bị rót chì vào không thể nâng lên được.

Hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến……

Trong đầu điên cuồng lặp lại câu. Tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm điên cuồng vang lên trong tai coi.

Cảm giác ấm áp ẩm ướt từ phía sau truyền đến, Tô Dung có thể cảm giác được có người đứng sau lưng mình, chỉ cách cô có một bước chân.

Hắn đến ——

“Vốn dĩ anh không hề đến có đúng không!”

Tô Dung đột nhiên mở miệng, dùng giọng điệu chắc chắn nói một câu.

Lời vừa nói ra, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi lập tức biến mất như thủy triều, có thể cứng đờ lạnh lẽo cũng khôi phục lại hơi ấm, âm thanh của các điều tra viên xung quanh lại vang lên một lần nữa, cảnh tượng bộ phận chăm sóc khách hàng bận rộn ồn ào chưa bao giờ cho Tô Dung cảm nhận được cảm giác an toàn như giờ phút này.

Nguy hiểm biến mất, Tô Dung thở phào một hơi. Tùy tiện sờ trán một cái, cô phát hiện ra trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, trong tình huống vừa rồi, cô thật sự chỉ cách cái chết một bước chân.

Mãi đến trước khi nghe được tiếng bước chân, thật ra Tô Dung vẫn chưa có suy nghĩ gì khác, cô sợ hãi khách hàng thật sự xuất hiện trước mặt mình thì sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng trong nháy mắt khi nghe được tiếng bước chân, cô vô thức cảm thấy có chút không thích hợp —— vì sao bản thân lại nghe được tiếng bước chân nhanh như vậy?

Nếu lúc trước tiến độ nhanh như vậy thì cũng có thể giải thích, khách hàng sắp đến công ty rồi mới gọi điện thoại cho cô. Nhưng muốn đi từ cửa đến bộ phận chăm sóc khách hàng, dù nói như thế nào cũng phải mất một đoạn thời gian, sao có thể đến phía sau lưng cô nhanh như vậy?

Cho dù tư duy vẫn luôn bị quấy rối, nhưng cô vẫn nhận ra được vấn đề này.

Nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn tồn tại rất chân thật, tiếng bước chân và tiếng hít thở cũng hoàn toàn không giống như giả vờ. Nói cách khác tên khốn trong điện thoại có lẽ thật sự ở phía sau lưng cô.

Rốt cuộc quy tắc “Khách hàng sẽ không xuất hiện” này là giả, cho nên có khả năng hắn thật sự đến trước mặt cô.

Vấn đề duy nhất chính là cơ hội để đối phương xuất hiện là gì.

Trong đầu Tô Dung nhanh chóng nhớ lại một loạt những lời nói vừa rồi của khách hàng trong điện thoại, từ lúc bước xuống xe, đã đến nơi, lại nhìn thấy cô, từng bước một đều khiến cô hiểu lầm rằng thật sự đối phương đã đến đây.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nghĩ cẩn thận suy nghĩ lại cơ hội kia —— khi Tô Dung cảm thấy đối phương xuất hiện, hắn thật sự xuất hiện.

Cho nên Tô Dung mới nói ra câu kia.

Sau khi tiếng bước biến mất cô cũng đã xác định được suy đoán của mình, chỉ cần bản thân không cho hắn xuất hiện, thì quả nhiên hắn không thể xuất hiện.

Hậu quả của việc quá căng thẳng chính là cơ thể nhũn ra, Tô Dung mệt mỏi dựa vào trên chỗ ngồi, cả người không có sức lực. Trong lúc tinh thần cô đang vô cùng mệt mỏi, đột nhiên có một mùi hương cực kỳ mê người chui vào mũi cô. Cúi đầu liền thấy một lon đồ hộp đang được đặt ngay dưới bàn của cô, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Dựa vào cái gì chứ! Lại tới nữa phải không?

Tô Dung thật sự quá quen thuộc với mùi hương mày, cho dù hương vị của nó có chút khác biệt, nhưng mục đích của những thứ này chỉ có một—— vì dụ dỗ cô.

Trái cây trong vườn cây, đồ ăn trong tiệm, còn có đồ hộp chết tiệt này!

“Nó” không còn trò nào khác sao? Chỉ có một cách này để ghê tởm người khác à?

Lửa giận trong lòng chống đỡ sự mệt mỏi của Tô Dung, cô giơ chân đá văng lon đồ hộp nhìn thèm nhỏ dãi ở dưới chân ra.

Mùi hương mê người kia lập tức át vô tung vô ảnh.

Nghe thấy tiếng động, tóc rẽ ngôi bên cạnh hỏi: “Hoa Hoa cô làm gì vậy?”

Tô Dung không để ý đến anh ta, mà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của bà Hoa. Cho tới tận bây giờ bà Hoa vẫn không lên tiếng, chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, tay bà Hoa cầm bút, ngòi bút dừng lại trên quyển sổ ghi chép, vẫn không nhúc nhích.

“Bà Hoa?” Tô Dung kêu một tiếng, hy vọng đối phương có thể nghe thấy và hoàn hồn.

Nhưng không như mong muốn, bà Hoa không hề động đậy, rõ ràng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Tô Dung đoán có lẽ bà ấy cũng gặp nguy hiểm giống như cô, nhưng không phải bà Hoa có thể miễn dịch những mặt trái do ô nhiễm gây ra sao? Theo lý thuyết có lẽ bà ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi âm thanh trong điện thoại mới đúng chứ?

Bình Luận (0)
Comment