Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 318

Chương 318 -
Chương 318 -

Nếu nói "nó" không nhắm vào mình, Tô Dung khẳng định không tin. Còn nhớ lúc trước ở trong quái đàm quy tắc xe buýt, nó gần như là nhằm vào cô cả hành trình.

Tiếp theo chính là quy tắc thứ 10, sai lầm của quy tắc này nhìn vào là có thể đoán được. Quy tắc này giống với quy tắc thứ 12 của thực tập sinh, mục đích cũng chỉ là vì phòng ngừa bọn họ ý thức được chỗ không đúng của công ty.

Dù sao nếu như thêm phương thức liên lạc riêng, kết quả đối phương tạm thời rời khỏi cương vị công tác rồi hoàn toàn biến mất. Một lần hai lần còn có thể nói người này không có người nào quen biết, đều là tình cảm plastic. Nhưng nhiều lần, ai còn có thể không biết công ty có vấn đề chứ?

Quy tắc thứ 11 thì sai hết, cái này cũng rất dễ nhìn ra, điều tra viên không cần quá nhiều kinh nghiệm cũng có thể nhìn ra được vấn đề. Tại sao nhân viên đột nhiên biến mất, chẳng lẽ bọn họ còn không biết sao? Trăm phần trăm là chết rồi.

Còn câu nói "Vì bảo vệ riêng tư của nhân viên", cười chết mất, quỷ mới tin những lời này.

Quy tắc 13 thì sai câu cuối cùng, nếu không phải Tô Dung đã từ chỗ của Tiểu Trần biết nhân viên mặc đồng phục đỏ có vấn đề, có lẽ còn suy đoán quy tắc này có vấn đề ở chỗ nào. Nhưng bây giờ, cô không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được vấn đề của quy tắc này.

Đã biết nhân viên đồng phục đỏ cực kỳ nguy hiểm, như vậy phải cố gắng trắng xa. Thấy bọn họ lại chủ động đi qua chào hỏi, đó không phải là muốn chết sao?

Nhưng nhân viên đồng phục đỏ có vấn đề, không có nghĩa là nhân viên đồng phục đen cũng có vấn đề. Nếu như Tô Dung đoán không sai, lúc thấy nhân viên mặc đồng phục đến, sợ rằng phải dựa theo quy tắc chủ động chào hỏi bọn họ.

Chỗ sai của quy tắc này thật sự rất xảo quyệt, rất dễ dàng để cho người ta bị mắc lừa. Tất nhiên quy tắc cuối cùng này cũng là một loại quy tắc nhìn vào là biết sai, nhưng nó chỉ là câu trước sai, còn câu sau thì không có vấn đề gì.

Cái này không phải rõ ràng là đang tháo túng sao? Cấp trên thao túng nhân viên nên cống hiến vô điều kiện cho công ty, Tô Dung tin tưởng coi như những dân địa phương kia, cũng sẽ không để ý những điều này.

Trong đó quy tắc trực tiếp nói rõ sẽ bị sa thải thì có hai cái, một cái là không nên tiết lộ cách điều chế, cái khác là không được chểnh mảng công việc của mình. Phải biết, sai thải và chủ động từ chức không giống nhau, nhân viên chính thức thật ra có quyền lợi chủ động từ chức, chủ động từ chức cũng an toàn. Nhưng nếu bị sa thải, chỉ sợ sẽ không được an toàn.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại, đối với người địa phương, những quy tắc sai lầm này còn rất thân thiện. Quy tắc thứ 6, dưới tình huống bình thường, dân địa phương là nhân viên sẽ không tổn hại lợi ích của công ty, tất nhiên cũng không cần lo lắng bị Quản lý hãm hại.

Quy tắc thứ 7, chỉ cần "nó" không ra tay, thì sẽ không có việc gì. Mà "nó" cũng không có nhiều hứng thú với dân địa phương, tất nhiên cũng sẽ không thường xuyên gây chuyện.

Quy tắc thứ 10 đối với công việc cuộc sống cũng không ảnh hưởng gì.

Tin tưởng quy tắc thứ 10 cũng không sao, trái lại nếu không tin mới có thể gặp nguy hiểm.

Còn về quy tắc 12 cũng không khác biệt lắm với quy tắc thứ 7, chỉ cần nhân viên đồng phục màu đỏ không xuất hiện, dân địa phương sẽ không gặp nguy hiểm. Sự thật đã chứng minh nhân viên đồng phục đỏ rất ít khi rời khỏi xưởng chế biến.

Chỉ là nếu như Tô Dung đoán không nhầm, bắt đầu từ thứ hai, cho đến khi cô chết hoặc là thoát khỏi quái đàm này, chắc chắn nhân viên quần áo đỏ sẽ thường xuyên vào trong công ty. Sợ rằng có không ít dân địa phương vì thế mà chết.

Quy tắc thứ 13 vẫn là câu nói kia, là người bình thường cũng sẽ không tin tưởng. Coi như tin cũng không hại đến đại thể, còn có khả năng thăng chức thành Quản lý.

Đây chính là thay đổi sau khi cô đến đây.

Tô Dung suy nghĩ một chút, thầm hạ quyết tâm, ít nhất cô phải nhắc nhở Phùng Ngọc Linh. Dù sao lúc trước đối phương giúp đỡ cô rất nhiều, cô nhất định phải nhắc nhở lại.

Suy nghĩ kỹ một chút, Tô Dung cảm thấy tốt nhất là trực tiếp khuyên đối phương từ chức. Vốn dĩ Phùng Ngọc Linh chính là dân địa phương, còn làm việc ở bộ phận hành chính an toàn nhất, không có khả năng tiếp xúc với thông tin cơ mật trong công ty. Nếu như cô ấy chủ động từ chức, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là không biết đối phương có đồng ý hay không, Tô Dung biết có rất nhiều người lựa chọn công ty nào đó là thân bất do kỹ. Ví dụ như điều kiện gia đình quả thật khó khăn, không thể theo ý mình mà từ chức. Lỡ như Phùng Ngọc Linh chính là loại này, vậy cô cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ tính mạng của cô ấy.

Chỉ là chắc Phùng Ngọc Linh không phải là người có gia cảnh khó khăn, biểu hiện bình thường của cô ấy tuyệt đối là gia đình bậc trung, Tô Dung có thể đoán ra được chuyện này.

Tô Dung lại một lần nữa nhìn quyển sổ tay, nhìn về phía hàng chữ "hạng mục quan trọng" được nhắc nhở nhiều lần. Hạng mục quan trọng của cái này được gọi là cái gì? Nhân viên phải làm như thế nào mới có thể được tính là có năng lực sáng tạo mới?

Ý của hạng mục quan trọng cao hơn tất cả, như vậy có phải đại biểu, nếu như cô tham gia nghiên cứu hạng mục quan trọng, như vậy coi như là nhân viên quần áo màu đỏ cũng không thể làm tổn thương đến cô?

Ngoài ra, còn có một chuyện làm cho Tô Dung quan tâm, cô có thể ở trong quái đàm này bao lâu?

Lúc trước cũng đã nói, người từ bên ngoài đến không thể ở quá lâu bên trong quái đàm, sẽ bị hơi thở quỷ quái có mọi lúc mọi nói của chỗ này ảnh hưởng.

Ở bên ngoài thì khá tốt, nhưng công ty này rõ ràng còn nuôi dưỡng quỷ quái, trình độ ô nhiễm tuyệt đối sẽ nghiêm trọng gấp mấy lần. Hoặc là phát điên, hoặc là chết. Trước đó cô không có đặt biệt nghiên cứu giới hạn vượt qua, bây giờ chỉ có thể tự phán đoán.

Bình Luận (0)
Comment