Tô Dung nằm trên giường, từ trong túi cầm ra một viên thuốc còn dư lại. Vốn dĩ lúc ấy bà Hoa đã sắp thất bại, sau khi uống viên thuốc này thì thành công thông qua.
Có thể thấy tác dụng của viên thuốc này chính là giảm bớt ô nhiễm, chuyển từ ô nhiễm nghiêm trọng thành ô nhiễm trung bình hoặc có lẽ chính là trực tiếp tiêu diệt ô nhiễm.
Mặc kệ là loại nào, cũng đủ để thấy chỗ lợi hại của viên thuốc này.
Đã trải qua nhiều lần quái đàm, sau khi Tô Dung đi vào, đều có thể cảm thấy đầu óc bị ức chế. Theo trình độ ô nhiễm ngày càng cao, lối suy nghĩ cũng ngày càng chậm. Hơn nữa ô nhiễm còn sẽ ảnh hưởng đến nhận biết, ở trong quái đàm, thay đổi nhận biết thường sẽ có ý nghĩa cách chuyện thông quan càng lúc càng xa.
Không chỉ như vậy, còn có thể tăng thêm ô nhiễm, ví dụ như tầng phụ của du thuyền Giao Nhân, nếu như muốn đi vào, thì phải chịu đựng sự ô nhiễm vô tận. Nếu như lúc ấy có viên thuốc này, có lẽ Tô Dung có thể trực tiếp đi qua thăm dò bí ẩn của pho tượng kia.
Mặc dù bây giờ cô đã biết pho tượng kia cũng không phải là nguồn ô nhiễm của quái đàm đó, nhưng nó có thể phát ra ô nhiễm mạnh như vậy, chỉ sợ cũng có lai lịch lớn.
Tóm lại, có tồn tại của viên thuốc này, vào lúc quan trọng nhất có thể cứu cô một mạng.
Chẳng qua chờ sau khi rời khỏi quái đàm quy tắc này, vẫn phải hợp tác với chính phủ nghiên cứu về tác dụng cụ thể của nó một chút.
Dù sao giảm bớt ô nhiễm và tiêu trừ ô nhiễm khác nhau rất lớn, một chi tiết nhỏ nào trong quái đàm quy tắc đều có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của một người, hơn nữa đây chính là một vấn đề lớn như vậy.
Với lại quan trọng nhất chính là, lỡ như chính phủ thật sự có thể dựa vào viên thuốc này nghiên cứu ra được thứ gì đó, hơn nữa còn ứng dụng rộng rãi, nhất định có thể cứu được rất nhiều điều tra viên, có thể tăng cường diện rộng thực lực của điều tra viên.
Thực lực của điều tra viên đi lên, cũng đồng nghĩa với việc thực lực của "nó" bị suy yếu.
Mục tiêu cuối cùng của Tô Dung chính là tiêu diệt "nó" hoặc là đuổi "nó" ra khỏi trái đất, cho nên làm như vậy rất cần thiết.
Tất nhiên cô cũng không đưa thuốc miễn phí cho chính phủ, để cho bọn họ tùy ý nghiên cứu. Mặc dù từ trình độ nào đó mà nói là đôi bên cùng có lợi, nhưng sau khi cô đoán được đại khái tác dụng của viên thuốc này, loại giao dịch này lập tức trở nên không bình đẳng.
Dù sao tăng thực lực toàn diện của điều tra viên chỉ là nhân tiện, cô càng cần hơn chính là tăng thực lực của mình.
Cho nên phải nắm chặt cơ hội trả giá, tranh thủ nhiều chỗ tốt cho mình.
Bây giờ, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, cần lợi ích gì từ chỗ chính phủ, mới có thể làm cho cô lấy được lợi lớn nhất.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, thời gian thỏa mái luôn là trôi qua chớp mắt, đảo mắt đã đến ngày thứ hai mệt mỏi.
"Hi! Hoa Hoa!" Một cô gái hưng phấn từ phía sau vỗ vai Tô Dung: "Không nghĩ đến cô thật sự ở lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhân viên thực tập của bộ phận chăm sóc khách hàng trở thành nhân viên chính thức, thật lợi hại!"
Lúc cô ấy đi đến từ phía sau, Tô Dung cũng đã phân biệt được tiếng bước chân này là của Phùng Ngọc Linh. Cho nên lúc bị cô ấy tùy tiện vỗ vai cũng không kinh ngạc, chỉ là cười nói: "Thật ra thì chúng tôi có không ít người thông qua kiểm tra, chỉ là bộ phận chăm sóc khách hàng quá mức bận rộn, cho nên phần lớn mọi người đều lựa chọn từ chức."
"Vậy cô không cảm thấy bận rộn sao?" Phùng Ngọc Linh tò mò hỏi.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng Tô Dung sẽ biến mất giống như nhiều nhân viên của bộ phận chăm sóc khách hàng, dù sao ở trong ấn tượng của cô ấy, hình như chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy có nhân viên được giữ lại. Mới vừa rồi lúc ở xa thấy được Tô Dung, cô ấy thật sự vô cùng vui mừng. Phải biết, nếu như Tô Dung đi, cô ấy sẽ khó lại tìm được một người bạn cơm như vậy.
Tô Dung chớp mắt mấy cái: "Cô không phải đã nói, thực tập sinh đi ra từ bộ phận chăm sóc khách hàng đều sẽ không ở bộ phận chăm sóc khách hàng? Vậy tôi còn lo lắng bộ phận chăm sóc khách hàng bận hay không bận làm gì?"
Nghe vậy, Phùng Ngọc Linh sửng sốt một chút, như hiểu ra gì đó: "Có đạo lý nha!"
Sau khi hiểu xong, cô ấy lại hỏi: "Đúng rồi, vậy cô được phân phối đến bộ phận nào?"
"Bộ phận nghiên cứu sản phẩm." Tô Dung trả lời.
"Trời ơi! vận may của cô thật tốt, tiền lương ở bộ phận đó rất cao!" Sau khi Phùng Ngọc Linh biết được bộ phận mà Tô Dung được phân phối đến, vô cùng hâm mộ nói.
Vốn dĩ lúc mới đến công ty cô ấy cũng muốn đi đến bộ phận nghiên cứu, dù sao tiền lương cơ bản ở chỗ đó đã cao rồi, nếu như ở tổ hạng mục có thể nghiên cứu ra mùi vị mới, toàn bộ tổ hạng mục điều có thể được thêm điểm vào thành tích. Tiền lương cộng lại cũng rất khả quan.
"Vận may tốt mà thôi." Tô Dung như có điều suy nghĩ nhìn cô ấy, mắt thấy gần 8 giờ rồi, nhanh chóng nhấc chân đi vào trong công ty: "Buổi trưa ăn cơm lại nói đi."
Trước khi đi vào bộ phận làm việc thì phải đi một chuyến đến phòng làm việc của Quản lý. Dĩ nhiên, không phải Quản lý Phương, mà là Quản lý của bộ phận nghiên cứu sản phẩm. Đối phương họ Trịnh, là một nam đầu trọc ăn mặc rực rỡ.
Đúng vậy, ăn mặc rất rực rỡ. Trong nháy mắt thấy được Quản lý Trịnh, Tô Dung không nhịn được hơi run rẩy khóe miệng, phía trên mặc một cái áo, một nửa là kiểu áo lông, một nửa là kiểu áo sơ mi, phần phía dưới mặc một loại quần, nửa bên kia là váy, nửa bên còn lại là quần dài, hai cánh tay còn đeo găng tay dài màu hồng, cùng với giằng xăng đan trong suốt.
Đây là ma nơ canh thành tinh ở khu quần áo của siêu thị An Vui đúng không?
Người đã biết thì biết đây là Quản lý của bộ phận nghiên cứu sản phẩm, người không biết còn tưởng là Quản lý của bộ phận thiết kế thời trang gì đó!