Lời này vừa ra, nhất thời mọi người đều nhìn về phía cửa, tò mò nhìn Tô Dung đứng ở cửa
Tô Dung bị nhiều người nhìn như vậy cũng không hoảng hốt, thoải mái cúi người chào với mọi người một cái, sau đó tự giới thiệu mình: "Xin chào mọi người, tôi tên là Hoa Hoa, rất hân hạnh được biết mọi người.
Một người ở trong tổ gần cửa đứng dậy: "Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ A. Người mới chỗ này của chúng tôi, nếu như không bị tổ hạng mục chọn trúng, giai đoạn đầu tiên cần phải làm một ít công việc chạy vặt. Chờ tổ hạng mục lựa chọn cô, thì có thể bắt đầu chính thức nghiên cứu.”
Một nhân viên mang mắt kiếng ở trong góc hưng phấn nói: "Quá tốt! Cuối cùng không cần mình ăn thử rồi?"
Một người đàn ông ở bên khác tằng hắng một cái, tỏ ý cậu ta khiêm tốn một chút.
Dĩ nhiên Tô Dung biết chuyện ăn thử này, lúc ấy áo thun màu đen chính là ăn thử một món đồ đóng hộp, sau đó lấy được khen thưởng, từ đó thành công thông quan.
Chắc hoạt động này không có nguy hiểm gì, đáng tiếc cô không có duyên để thử. Tô Dung cầm tờ đơn mà Quản lý Trịnh cho ra: "Nếu có cái này, là có thể trực tiếp chọn tổ mình muốn vào đúng không?"
Thấy tờ đơn này, trong mắt tổ trưởng tổ A thoáng qua chút kinh ngạc, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tô Dung, sau đó gật đầu một cái, quay đầu nói với mọi người bên trong: "Tổ trưởng tổ B C D đến đây một chút."
Người của ba tổ còn lại trố mắt nhìn nhau, vốn dĩ đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh lại. Trong các tổ có một người đứng lên, bọn họ chính là các tổ trưởng.
Bốn người kia cắm thẻ vào trong cái lõm của cửa, sau khi mở cửa thì dẫn Tô Dung rời đi bộ phận nghiên cứu, sau khi đi ra ngoài, một người phụ nữ tóc tai rối bời không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy? Tôi còn phải tiếp tục trở về nghiên cứu nữa! Chờ tôi hoàn thành hạng mục này, nhất định có thể tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng'!"
Tô Dung nghe được, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng gì đóa. Lập tức có thể đi vào 'Tổ hạng mục quan trọng'? Vậy đây không phải là mục tiêu của cô sao?
Tổ trưởng tổ A đưa đơn xin của Tô Dung đưa qua: "Cô gái này lấy được cái này, các người hiểu ý của tôi chứ."
trong nháy mắt thấy được đơn xin mọi người không hẹn mà lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà người phụ nữ tóc tai rối bời là người phản ứng trước nhất, nhìn về phía Tô Dung, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Được rồi, cô muốn gia nhập tổ nào?"
Cô ta biết ánh mắt nhìn người của Quản lý, nếu đối phương cho Tô Dung đơn xin này, vậy đại biểu đúng là Tô Dung có một chút bản lĩnh.
"Chuyện đó, xin hỏi bốn tổ của các người đang nghiên cứu cái gì?" Nhìn ra được thái độ của người phụ nữ kia đã thay đổi, Tô Dung rất dễ dàng nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó. Nếu trên người của cô có chút tiền đặt cược, vậy phải lợi dụng thật tốt.
Tổ trưởng tổ A mở miệng trước, nhìn qua hắn ta rất giống người bình thường, lúc nói đến hướng nghiên cứu của tổ mình, lập tức biến thành bộ dạng say mê biến thái: "Thịt dê và trái cây làm thành đồ hộp. Mùi vị của trái cây có thể hoàn toàn che dấu được mùi tanh của thịt dê! Đây chính là sự phối hợp tuyệt vời biết bao!"
Tô Dung: "..."
Cô suýt chút nữa không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, đây là phối hợp quỷ gì vậy? Cái này có gì khác với món đậu hũ cay bỏ ô mai vào?
Nhưng không phải chỉ có một mình hắn không được bình thường, tiếp theo Tô Dung nghe được mấy người tổ trưởng khác nói, theo thứ tự là "Đồ hộp da cá phối hợp với da heo", "Thịt ốc sênh, gốc diếp cá với đậu hũ làm ra đồ hộp mặn", "Thịt con gián, thịt chuột cống phối hợp thành đồ hộp"
Thực sự không dám giấu diếm, Tô Dung cảm giác được tinh thần của mình đã bị ô nhiễm.
Khó trách những người này có thể trở thành tổ trưởng, đây không phải là có thường thức giống với Quản lý sao?
Đúng, nếu muốn gia nhập 'Tổ hạng mục quan trọng', sợ rằng cô cũng phải làm ra đồ ăn không bình thường giống như những người này, mới có thể làm cho Quản lý coi trọng được.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ của mình: "Công ty chúng ta đều kinh doanh những đồ hộp này sao?
"Trái lại cũng không phải, những đồ hộp này có chút đắt. Công ty chúng ta có bán đồ hộp bữa trưa bình thường." Tổ trưởng tổ A trả lời.
Tô Dung không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy đồ hộp bữa trưa bình thường bán tốt, hay là những đồ đồ hộp này bán tốt hơn?"
"Tất nhiên là những đồ hộp này rồi! Nếu không chúng ta còn phải nghiên cứu làm gì?" Tổ trưởng tổ A không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ cô không thích những loại đồ hộp mà chúng ta nghiên cứu sao?"
Cái vấn đề này làm cho người ta có chút khó xử, theo lý thuyết dĩ nhiên lúc này nên trái lương tâm nói mình rất thích, như vậy mới có thể nhận được hảo cảm của bọn họ.
Nhưng đột nhiên Tô Dung nhớ đến lời lúc ấy của người mặc áo thun màu đen, lúc ấy anh ta đến chỗ này, ăn thử đồ hộp, sau đó thành thật trả lời cảm nhận của mình. Trong đó bao gồm cách đóng gói xấu xí của đồ hộp.
Dưới tình huống đó, những người kia cũng không tức giận, đây có phải đã chứng minh bọn họ cũng muốn nghe lời thật lòng không?
Nhưng nếu như cô đoán sai, thật ra những người này chỉ là để ý mùi vị có ngon hay không. Như vậy cô phê bình đồ hộp bọn họ làm, biểu đạt mình không thích, sợ rằng nhiệm vụ lần này sẽ càng khó hoàn thành.
"... Thật không dám giấu diếm." Cuối cùng, Tô Dung cẩn thận nói: "Thật ra tôi tôi còn chưa nghiêm túc ăn đồ hộp của công ty, chỉ ăn một lần thôi, lần đó còn là ăn trong tình huống đầu óc không được tỉnh táo."
Cô chân thành nhìn về phía bốn người: "Cho nên thật ra tôi cũng không biết đồ hộp các người làm có tốt hơn bữa trưa tôi ăn hay không."
Đúng vậy, đây chính là câu trả lời của cô. Dưới tình huống không nói dối, vậy nói lập lờ là an toàn nhất, cho ra một câu trả lời không có vấn đề gì.