"Nhân vật lớn?" Tô Dung nhạy bén ý thức được, "nhân vật lớn" trong miệng đối phương rất có thể là quỷ quái.
Cho nên đồ hộp do 'Tổ hạng mục quan trọng' nghiên cứu ra thật ra là cung cấp đặc biệt cho quỷ quái, đại khái chính là những đồ hộp tạo thành từ thịt người mà cô nhìn thấy lúc trước.
Sau khi trở thành tổ trưởng, cạnh tranh thắng lời là có thể tiến vào chỗ đó, mà tiến vào chỗ đó thì phải bắt đầu chế tạo đồ hộp thịt người. Từ chế tạo đồ hộp cũng không được bình thường lắm, nhưng không hề trái pháp luật, đến chế tạo đồ hộp thịt người, chẳng lẽ những tổ trưởng này sẽ không cảm thấy có vấn đề sao?
Chẳng lẽ là bởi vì người ở thế giới quỷ quái có độ tiếp nhận rất nhanh đối với chuyện này, hay là bởi vì một khi tiến vào 'Tổ hạng mục quan trọng' thì phải bị tẩy não giống với Quản lý của bọn họ?
Tô Dung nghĩ, cô phải tìm cơ hội nghiên cứu một chút. Mặc kệ là cái trước hay là cái sau, tình huống đều có chút không ổn. Nếu như là cái trước, như vậy nếu như cô không có cách nào cố gắng giữ được sự bình thường bên trong chuyện lạ "dùng thịt người cung phụng quỷ quái’. Không ngại dùng thịt người, đó có phải đại biểu đã ăn thịt người rồi, hoặc là từng giết người rồi?
Nếu như là cái sau, vậy cô phải lo lắng cho mình nên làm thế nào chống cự lại sự tẩy não đó. Bên biết, lúc trước cô buông tha cơ hội trở thành Quản lý là bởi vì không muốn bị tẩy não!
Cơm nước xong thì phải trở về làm việc buổi chiều, rời phòng ăn, đột nhiên một bà bác quét dọn gọi Tô Dung lại: "Cô gái nhỏ, có thể giúp bác cầm mấy thứ này một chút không?”
Trên tay của bà ấy đúng là ôm hai cái thùng lớn, nhìn qua rất cố hết sức, Tô Dung liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng ăn, bây giờ là 12 giờ 40 phút. Quy tắc quy định, 1 giờ phải trở về bộ phận của mình. Đối phương chọn thời gian này tới tìm cô giúp đỡ, thật sự làm cho Tô Dung không thể không đề phòng được.
Những chuyện trải qua của bà Hoa đã cho cô một bài học, những điều tra viên như bọn họ không thể mặc quần áo khác màu sắc, không có nghĩa là dân địa phương không thể. Nhất là nhân viên quần áo màu đỏ nhìn một cái cũng biết đã bị ô nhiễm. Đều đã bị ô nhiễm, tất nhiên không sợ những thứ này.
Trừ thời gian giúp đỡ không đúng, Tô Dung mơ hồ nhìn thấy khuy trong cổ áo của đối phương có chút màu đỏ.
Một chút màu đỏ này làm cho chuông nguy hiểm kêu vang trong lòng cô, nguy rồi! Người này không phải thực sự là nhân viên quần áo đỏ chứ? Nếu như là thật, vậy bây giờ muốn cô giúp đỡ, như thế tuyệt đối không có ý tốt gì. Rất có thể là muốn cho cô không về bộ phận làm việc đúng giờ, sau đó giết cô?
Cách tốt nhất là không giúp đỡ, trực tiếp từ chối bà ta, làm một lần khỏe suốt đời.
Nhưng thật sự phải từ chối trực tiếp sao?
Tô Dung nhớ lại quy tắc thứ 12 dành cho nhân viên [ nhân viên quần áo màu đỏ và quần áo màu đen đều là nhân viên cấp cao, thấy bọn họ, phải chủ động chào hỏi.]
Mặc dù quy tắc này là sai, những Tô Dung trải qua nhiều quái đàm quy tắc cũng đã rõ ràng, trong quy tắc sai cũng có mang theo rất nhiều tin tức. Hơn nữa có một ít quy tắc sai cũng không phai là sai hoàn toàn.
Ví dụ như quy tắc này, nhân viên chủ động chào hỏi khẳng định là sai, Dù sao nhân viên quần áo màu đỏ rất nguy hiểm, chủ động chào hỏi không khác gì tìm đường chết cả. Nhưng nửa câu trước lại không thành vấn đề, nói cách khác nhân viên đồng phục đỏ đúng là nhân viên cao cấp.
Đối mặt với nhân viên cao cấp, chắc là nên giữ lễ phép đi? Trực tiếp từ chối bọn họ, giống như từ chối cấp trên công tỷ, từ chối đàn anh đàn chị có thành tích tốt ở trường học, như vậy rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Ở trong quái đàm quy tắc, mặc kệ như thế nào cũng phải cẩn thận.
Cô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó nói: "Giúp một tay sao? Dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ là sức của cháu cũng rất yếu, có lẽ sẽ giúp không được. Trước tiên bác đặt thùng dưới đất đi, cháu đi tìm mấy người đàn ông đến giúp bác?"
"Cháu không muốn giúp bác sao?" Bà bác này mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, thật giống như chỉ cần cô nói không, sẽ nhào vào xé nát cô vậy.
Tô Dung vừa cười ha hả, vừa lui về phía sau: "Sao có thể chứ? Cháu là người lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui mà. Nhưng thân thể của cháu liễu yếu đào tơ, bác có hiểu liễu yếu đào tơ là gì không? Là thật sự không khiêng nổi đồ nặng. Hơn nữa cháu cũng không phải là không giúp bác, bác nhìn đi, cháu đây không muốn là muốn giúp bác tìm người đến sao?"
Lúc lui đến chỗ cửa phòng ăn, cô chợt lách người đi vào. Sau đó dùng 10 tệ quái đàm, tìm hai người đi ra ngoài giúp đối phương.
Chờ nghe được tiếng động rời đi, cô mới đi ra khỏi phòng ăn, chạy như bay về bộ phận làm việc. Người không biết chuyện nhìn thấy bộ dạng này của cô còn tưởng rằng cô là kẻ gian gì đó!
Thấy cô thở hổn hển ở chỗ ngồi, có một cô gái ở tổ C đi qua tò mò hỏi: "Cô làm sao vậy? Giống như có quỷ đuổi theo sau lưng vậy."
Tô Dung cười khổ trong lòng, ai nói không phải chứ? Cô lắc đầu nói: "Tôi sợ ngày đầu tiên đã đến trễ, cho nên chạy trở về."
Nghe được câu trả lời này làm cho cô gái kia không khỏi nở nụ cười: "Không cần lo lắng, công ty của chúng ta cũng không nghiêm như vậy. Tôi cũng thỉnh thoảng đến trễ, chưa từng bị phạt lần nào."
Tô Dung lại cười khổ trong lòng, dĩ nhiên đối phương là người địa phương nên không sợ, nhưng cô thì thảm rồi. Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô đến trễ một chút, tuyệt đối sẽ ích động quỷ quái.
Đang lúc nói chuyện, tổ chưởng Cao trở về. Cô ta tùy ý đưa cho Tô Dung một tờ danh sách.
Nhiệm vụ buổi chiều của cô là cùng Tiểu Tiêu làm ghi chép số liệu, thứ cần đều phải được liệt cơ trên bảng biểu, dựa theo ghi chép của tờ danh sách này là được.
“Tiểu Tiêu, cô giúp đỡ người mới một chút."