Cô gái ngồi bên cạnh Tô Dung gật đầu: "Em biết rồi chị Cao, yên tâm đi."
Vậy là nửa ngày tiếp theo để cho Tô Dung không nhịn được có chút kinh ngạc, lại nói từ đời trước, cô chưa bao giờ chính thức đi làm, tốt nghiệp một cái là tự mở văn phòng thám tử. Loại công việc giống như trợ lý thư ký này, cô chưa từng làm.
Ghi chép gì đó, chủ yếu là ghi chép các loại số liệu liên quan đến đồ hộp mà bọn họ muốn chế tạo. Nhiệm vụ không hề khó khăn, chỉ là cần phải kiên nhẫn một chút.
"Hoa Hoa, giao những tài liệu này cho Quản lý đi." Tổ trưởng Cao đặt một tập tài liệu mới in ra đến chỗ Tô Dung.
Nghe vậy Tô Dung có chút khó xử: "Tổ trưởng, nếu không lại để cho một người đi cùng với tôi được không?"
"Tại sao? Một mình cô ôm không hết tài liệu này sao?" Tổ trưởng Cao nghi ngờ hỏi.
"Không phải trong quy tắc có nói." Tô Dung trả lời: "Tốt nhất là không rời khỏi bộ phận làm việc khi không phải là thời gian nghỉ trưa, nếu phải đi thì đi cùng với một người khác."
Câu trả lời này làm cho mọi người trong tổ đều dở khóc dở cười, tổ trưởng Cao bất đắc dĩ trả lời: "Thật ra cái quy tắc đó chỉ là để nhìn như vậy thôi, chắc cô sẽ không tưởng thật chứ?"
Chẳng lẽ các người hoàn toàn không quan tâm phần quy tắc này sao? Phản ứng của bọn họ làm cho Tô Dung cảm thấy kỳ quái. Đây chính là thế giới quái đàm, những người này cũng điều thường xuyên phải tiến vào quái đàm quy tắc, sao lại có thái độ thờ ơ đối với quy tắc như vậy.
Tổ trưởng Cao biết cô là người mới, để cho Tiểu Tiêu giải thích cho cô nghe.
Tiểu Tiêu cười nói: "Nếu như là tiến vào quái đàm quy tắc trái lại cẩn thận tuân theo quy tắc là chuyện rất cần thiết. Nhưng vấn đề là chỗ này của chúng ta không phải là quái đàm quy tắc, ở chỗ này quỷ quái ra tay có xác suất rất nhỏ. Cho nên, dù có quy tắc này ở đây, một năm cũng chỉ chết có một hai người xui xẻo mà thôi.”
Sao có thể chứ? Dựa theo cô hiểu, lúc "nó" không có cách nào lấy được năng lượng từ chỗ điều tra viên thì rất dễ khai đao với người địa phương. Dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt, vì lấp no bụng tất nhiên không kiêng chay mặn.
Đột nhiên Tô Dung nhớ đến cái gì đó: "Bộ phận chăm sóc khách hàng bao lâu thì tuyển người mới một lần?"
"Hình như là một tháng một lần sao á?” Tiểu Tiêu gãi đầu: "Tôi cũng không chú ý đến chuyện này lắm, mà sao vậy?"
Tô Dung: "..."
Cô cảm thấy số lần mà mình cạn lời ở trong quái đàm này có quá nhiều, một tháng tuyển người một lần, một lần "ăn" mười mấy điều tra viên, khó trách "nó" không "ăn" dân địa phương.
Nhưng điều này cũng làm cho Tô Dung ý thức được--- mỗi tháng quỷ quái bên trong cái công ty này cũng có thể ăn được một bữa tiệc lớn, mà cô chỉ cần cứ ở mãi cái công ty này, quái đàm quy tắc mới sẽ không có cách nào mở ra. Lần này vốn dĩ người bên bọn họ chết cũng rất ít, nếu như "nó" vẫn còn không thể mở quái đàm quy tắc mới, nhất định sẽ hận thấu xương người cản đường là cô đây.
Giống với tất cả quái đàm quy tắc, cô ở thêm một ngày trong công ty này, độ mạnh yếu của "nó" sẽ được gia tăng. Mà có thể nói thời gian trễ nhất để cô sống trong quái đàm này chính là cuối tháng này.
Vì đúng hạng mở quái đàm quy tắc mới, "nó" nhất định sẽ cố gắng giết chết cô.
Thấy cô không còn chưa đi đưa tài liệu, Tiểu Tiêu không hiểu hỏi:"Cô vẫn còn lo lắng sao? Thật sự không có chuyện gì đâu, trừ phi là người bên ngoài đến, nếu không rất khó xảy ra chuyện gì ở công ty chúng ta. Cô xem, bây giờ chúng tôi đều có chuyện mình cần làm, thật sự không có cách nào đi cùng với cô cả."
Tô Dung nghe vậy cũng không nói gì thêm, đứng dậy, làm bộ như đã bị thuyết phục, mang theo tài liệu rời khỏi bộ phận nghiên cứu sản phẩm. Nếu ở tiếp bên trong có thể sẽ làm khó những người khác, còn sẽ làm cho mình rơi vào tình huống lúng túng.
Mặc dù lời mới vừa rồi của Tiểu Tiêu chỉ là thuận miệng nói, không có thật sự nghi ngờ cô chính là người bên ngoài đến, dù sao ở trong nhận biết của cô ấy, điều tra viên không thể nào lại vào công ty trong thế giới quái đàm làm việc.
Nhưng lời của cô ấy vẫn là gõ tỉnh Tô Dung.
Mặc dù bây giờ không có người nào nghi ngờ cô, nhưng nếu như cô vẫn biểu hiện ra bộ dạng sợ này sợ kia, coi như Tiểu Tiêu không nghi ngờ cô, chỉ sợ tổ trưởng cao cũng sẽ nghi ngờ cô. Cô ta là tổ trưởng, có lẽ sẽ biết nhiều thứ hơn nhân viên bình thường.
Rời khỏi bộ phận nghiên cứu, Tô Dung ôm một xấp tài liệu kia đi đến cầu thang thông đến lầu hai.
Vừa rời khỏi bộ phận không được bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng chạy chậm. Tiểu Tiêu thở hổn hển chạy đến, nói với Tô Dung: "Được rồi, tôi nghĩ xong rồi, vẫn là tôi đi cùng với cô đi. Dù sao đây là ngày đầu tiên cô đi làm, sợ hãi cũng là chuyện bình thường."
"..."
Chỉ thiếu chút nữa Tô Dung đã trả lời lại cô ấy.
Quả thật đoạn đối thoại này rất tự nhiên, dù cho cô đã sớm có chuẩn bị, cũng thiếu chút nữa không chịu được.
Nhưng cũng may đầu óc khống chế lại được cái miệng, quy tắc bày ra ở đó, mặc kệ là ai, mặc kệ nói chuyện gì, cô cũng phải im miệng bịt tai làm như không nghe thấy.
Nhưng một giây im miệng kia, trán của Tô Dung xuất hiện mồ hôi lạnh.
Cô đã nghĩ ra được chỗ không đúng rồi!
Dĩ nhiên lời của "Tiểu Tiêu" không thành vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ, cô không nghe được tiếng mở đóng cửa!
Bây giờ cô cũng không cách quá xa so với cửa ra vào của bộ phận nghiên cứu sản phẩm, nếu như Tiểu Tiêu đuổi theo ra tìm cô, cô nhất định có thể nghe được tiếng mở đóng cửa. Nhưng mà không có, vậy chỉ có thể nói rõ "Tiểu Tiêu" trước mắt này chính là quỷ dị biến thành.
Tô Dung làm bộ không nhìn thấy đối phương, đi thẳng lên lầu: "Tiểu Tiêu" không từ bỏ ý định, ở bên cạnh cô nghi ngờ hỏi: "Hoa Hoa, cô sao lại không để ý đến tôi? Là tôi làm sai gì sao?"