Không khí ấm áp nhưng khó ngửi truyền đến, nghe được tiếng thảo luận có chút ồn ào, Tô Dung lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tinh thần căng thẳng cũng đã dịu lại.
Nếu như cô đoán không lầm, bây giờ cô đã thật sự trở về bộ phận mình làm việc.
Cô gái Tiểu Tiêu cùng tổ ngồi tận cùng ở bên trong thấy Tô Dung trở về, tùy ý vẫy tay với cô, sau đó tiếp tục ghi chép số liệu.
Thấy phản ứng của cô ấy, Tô Dung lại không nhịn được thở ra. Phản ứng như vậy mới là tự nhiên, người thấy cô trở về đã hỏi câu hỏi dụ dỗ cô mở miệng mới là có vấn đề.
Trở lại vị trí của mình, Tiểu Tiêu lại đưa cho cô một tờ danh sách, tiếp đó hướng dẫn cô ghi chép số liệu.
Loại chuyện này hoàn toàn không cần phí quá nhiều tế bào não, Tô Dung vừa ghi chép vừa suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ đến một vấn đề --- cô thật sự đưa tài liệu kia đến phòng làm việc của quản lý sao? Dù sao mới vừa bộ phận làm việc mà cô nhìn thấy cũng là giả, không nhất định phòng làm việc kia sẽ là thật! Nếu như tài liệu không đưa được đúng nơi thì phải làm sao?
Nhưng rất nhanh Tô Dung đã suy nghĩ rõ ràng, nếu như không đưa đến, như vậy chỉ cần cô kiên trì nói mình đã đưa rồi, tổ trưởng nhất định sẽ vì vậy mà kiểm tra camera giám sát. Xem cái này có thể nhận ra được khác lạ của Tô Dung, đến lúc đó lại nói thật ra, vứt vấn đề này lại cho "nó" là được.
Không thể không nói, sau khi học công việc ghi chép này, Tô Dung mới hiểu được tại sao công ty này có thể trở thành xí nghiệp đứng đầu ở chỗ này. Đồ hộp bọn họ làm đều được toàn dân ưa chuộng.
Nếu như không phải biết bọn họ làm từ nguyên liệu gì, Tô Dung khẳng định cũng sẽ mua một hũ.
Nhưng mà cô không mua cũng không sao, mới vừa đến giờ tan làm, tổ trưởng Cao đã bày một hàng đồ hộp trước mặt cô: "Không phải cô chưa từng ăn đồ hộp của công ty sao? Đây, cầm về nếm thử đi, ngày mai giao cho tôi bài cảm nhận đánh giá 3000 chữ."
Tô Dung: "..."
Họa vô đơn chí cũng chỉ có thế này mà thôi.
Mặc dù cảm thấy vô cùng nhức đầu, nhưng cô vẫn gật đầu nhận lấy. Vốn dĩ cô muốn nhìn thử tại sao tổ trưởng Cao có thể chắc chắn sản phẩm lần này có thể làm cho quản lý hài lòng, như vậy bây giờ cũng có thể nhờ cơ hội này kiểm tra thành phẩm tổng kết ra quy luật.
Lại nói, nếu không phải là cô muốn khuyên Phùng Ngọc Linh rời đi, chắc hôm nay cô đã hẹn Tiểu Tiêu đi ăn cơm tối, vừa khéo có thể hỏi thăm mấy vấn đề liên quan đến 'Tổ hạng mục quan trọng'. Nói thật cô còn có rất nhiều chuyện không hiểu, bây giờ nhìn lại chỉ có thể để mai hỏi mà thôi.
Sau khi tan làm, Tô Dung và Phùng Ngọc Linh đi đến một nhà hàng nổi tiếng. Theo Phùng Ngọc Linh nói tôm hùm đất cay ở chỗ này rất tuyệt, cô ấy mãnh liệt đề nghị công tay ra sản phẩm đồ hộp tôm hùm đất cay, có thể hợp tác với cửa tiệm này.
Lúc Tô Dung nghe cô ấy nói lời này thật sự là dấu hỏi đầy đầu, trái lại đồ hộp tôm hùm đất cay đúng là không tệ, nhưng cũng không cần hợp tác với cửa tiệm này.
Thức ăn ngon chính là mở đầu cho một cuộc trò chuyện vui vẻ, lúc Tô Dung liên tiếp lột năm con tôm hùm đất, ăn miệng đầy dầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngọc Linh, ban đầu cô đã muốn đến công ty chúng ta làm việc rồi sao?"
"Tất nhiên là không phải, sao cô lại nghĩ như vậy?" Phùng Ngọc Linh bỏ vào miệng một con tôm đã bóc vỏ: "Tôi là người ở tỉnh khác, mục tiêu đầu tiên đương nhiên là làm công việc ở chỗ quê của mình rồi."
"Vậy sao cô..."
“Bởi vì tìm công việc ở quê rất khó, trùng hợp công ty chúng ta tuyển người, tiền lương lại cao, cho nên tôi đến đây làm việc. Cô cũng biết, không biết vì nguyên nhân gì, công ty chúng ta chỉ thu nhận người từ tỉnh khác đến thôi."
Nghe được Phùng Ngọc Linh cũng không có nguyên nhân gì nhất định phải ở lại công ty, Tô Dung hơi yên tâm một chút, cũng may cô ấy không có bởi vì ước mơ hay là điều kiện gia đình mà đến chỗ này, nếu không cô cũng không biết nên khuyên như thế nào nữa.
Chỉ là coi như muốn khuyên, cô cũng không thể nói thẳng: "Tôi là điều tra viên, khoản thời gian này công ty sẽ rất rối loạn, cô nhanh chóng chạy nhanh đi."
Ít nhất trước mắt, Tô Dung còn chưa phải là người để cho đối phương tin tưởng nhiều như vậy. Trong thế giới quái đàm có không ít người coi điều tra viên thành kẻ thù, bởi vì bọn họ nghĩ rằng điều tra viên thường xuyên đến thế giới quái đàm, mới để cho cuộc sống của bọn họ tràn đầy nguy hiểm. Đây chính là bắt nạt kẻ yếu điển hình, người nào không biết để cho thế giới quái đàm càng nguy hiểm hơn chính là quỷ quái chứ?
Mà một ít người còn lại không xem điều tra viên là kẻ thù, nhưng cũng không có hảo cảm gì. Dù sao các điều tra viên xuất hiện chính là đại biểu nguy hiểm buông xuống.
Tô Dung suy nghĩ một lát, rồi mở miệng: "Thật ra tôi có chút nhớ nhà, làm việc ở tỉnh mình lúc nào cũng có thể về nhà, tiện hơn ở chỗ này rất nhiều."
Nỗi nhớ nhà luôn là đề tài dễ đồng tình nhất, Phùng Ngọc Linh lập tức gật đầu, giữa chân mày có một chút buồn bã: "Đúng vậy, tôi đã hơn một tháng không về nhà rồi, mẹ tôi thường xuyên giục tôi về thăm nhà."
"Vậy tại sao không đi về?" Tô Dung đột nhiên hỏi: "Công ty của chúng ta cũng được xem như là một công ty lớn, cô làm ở đây một đoạn thời gian, cũng như đã có kinh nghiệm trong sơ yếu lý lịch, trở về quê tất nhiên cũng không buồn không tìm được công việc. Còn về vấn đề tiền lương, nói thật, tôi thấy cô cũng không phải là người thiếu tiền. So sánh với tổn thất một chút xíu tiền lương này, chẳng lẽ không quan trọng bằng việc ở bên cạnh người thân của mình sao?"