Một lát sau, hai người lại trở về, tổ trưởng Cao thuận miệng nói với Tô Dung: "Hoa Hoa, mới vừa rồi quản lý bộ phận trước kia của cô có chuyện tìm cô, cô đi một chuyến đi."
Tô Dung: "..."
Nhất thời cô không cười nổi nữa: "Quản lý Phương tìm tôi có chuyện gì sao? Mới vừa rồi ngài ấy đến tìm tổ trưởng sao? Vậy tại sao không trực tiếp đi vào tìm tôi chứ?"
"Không có, cô ấy gọi điện thoại nói với tôi." Tổ trưởng Cao lắc điện thoại của mình.
Tô Dung nắm lấy cơ hội lập tức nói: "Vậy tổ trưởng có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không, tôi dùng điện thoại di động nói chuyện với quản lý Phương."
Nghe vậy, tổ trưởng Cao cũng không suy nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho cô: "Cầm đi."
Sau khi Tô Dung cảm ơn đối phương, lập tức đánh chữ ở đoạn tin nhắn trước đó của hai người: "Quản lý Phương, tôi là Hoa Hoa, ngài có chuyện gì có thể nói trên điện thoại được không?"
Phía trên khung đối thoại hiện hàng chữ "đối phương đang nhập", rất nhanh quản lý Phương trả lời: "Không được, là chuyện cô phải tự mình đến một chuyến."
"Vậy thật xin lỗi." Tô Dung mím môi, cứng rắn nói: "Nếu như ngài không thể nói rõ đó là chuyện gì, tôi sẽ không đi ra ngoài. Không có nhân viên nào đi cùng với tôi, tôi không thể rời bộ phận làm việc vi phạm quy tắc được.”
Đối phương đã biết cô là điều tra viên, tất nhiên cô cũng không cần giấu diếm chuyện này.
Gửi xong những lời này, đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý thuyết những quản lý biết được thân phận của cô, chắc chắn cũng không muốn để cho cô chết nhanh như vậy. Dù sao ở trong mắt bọn họ, cô chắc chắn sẽ chết, nhưng cô sống càng lâu thì sẽ càng sáng tạo nhiều lợi nhuận cho công ty hơn.
Đã như vậy, sao lúc này đối phương lại bảo cô rời khỏi bộ phận làm việc?
Ý thức được điểm này, Tô Dung nhíu mày lại, lại nhìn tin nhắn trả lời tràn đầy uy hiếp của đối phương "nếu như bây giờ cô không đến tôi có thể đại biểu công việc sa thải cô" không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười. Dưới tình huống cô tuân thủ quy định, đối phương dựa vào cái gì sa thải cô? Rõ ràng đây chỉ là quỷ quái đang diễn trò mà thôi.
Nhưng lúc cảm thấy buồn cười, cô cũng có chút nghĩ lại mà sợ.
Quỷ quái đã có thể vươn tay đến loại trình độ này rồi sao? "Nó" có thể lấy danh nghĩa của "quản lý Phương" gửi tin nhắn cho tổ trưởng Cao, như vậy sau này có phải trực tiếp sẽ biến thành quản lý Phương tới chỗ này tìm cô không.
Đây mới là ngày thứ hai thôi!
Cũng may ngày mai cô sẽ đổi chỗ làm việc, nếu không thật giống như lúc trước cô nghĩ, nếu như hôm nay không tìm được hướng đi tốt cho mình, hoặc là ngày mốt, cô có thể trực tiếp bị một đám người xông đến kéo ra ngoài.
Chỉ là ngày mai phải đi địa điểm mới, có danh tiếng của 'Tổ hạng mục quan trọng', chắc có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.
Không trả lời tin nhắn của đối phương, dù sai ai mà biết đối thoại với quỷ quái có thể làm mình bị ô nhiễm hay không?
Tô Dung suy nghĩ một chút, cài đặt đối phương vào mục "tin nhắn quấy rầy", lúc này mới lui ra màn hình chính, trả lại điện thoại cho tổ trưởng Cao: "Đã không sao rồi."
Tổ trưởng Cao đang làm số liệu nghe vậy thì tùy ý gật đầu một cái, bỏ điện thoại vào trong túi.
Đại khái ý thức được mình không có cách nào lừa gạt Tô Dung, hoặc có lẽ chuẩn bị ngày mai làm một trận lớn. Tóm lại cả buổi chiều hôm nay, Tô Dung không có bị quấy rầy gì.
Cô tự nhiên vui vẻ an nhàn, vừa ngâm nga bài hát vừa hoàn thành công việc buổi chiều.
Chờ đến sáu giờ chiếu, đến giờ tan làm, công ty lại bắt đầu giở trò.
tổ trưởng Cao vỗ tay một cái: "Còn thiếu một chút chỉ có thể làm xong, hôm nay mọi người tăng ca một chút nhé."
Tô Dung nhớ lại quy tắc, giơ tay lên nói: "Nhưng bên trong sổ tay của nhân viên, chỉ có 'Tổ hạng mục quan trọng' mới có thể tăng ca."
"Không phải đã nói rồi sao?" Tiểu Tiêu ở bên cạnh nói: "Quy tắc đó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, không cần để ý."
Dĩ nhiên đối với người khác chính là vô dụng, nhưng Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô ở lại tăng ca không tuân thủ theo quy tắc, dù là thần tiên cũng không cứu được cô.
Cô cười khổ một tiếng, mình mới vừa xin tổ trưởng để cho cô đi cùng đến 'Tổ hạng mục quan trọng', nếu như bây giờ lộ ra tinh thần không muốn tăng ca, sợ rằng đối phương sẽ nghi ngờ mình có thể đảm nhận được công việc tiếp theo hay không.
Phải tìm một lý do thích hợp mới được, lý do này không thể để cho tổ trưởng tức giận.
Con người Tô Dung hơi xoay chuyển, mở miệng nói: "Tôi có hẹn với bạn ở bộ phận hành chính, tôi định thừa dịp hôm nay tan làm đi điều tra khách hàng càng thích loại đồ hộp nào, chuẩn bị để lần sáng tạo sau đó của mình."
Để cho tổ trưởng Cao cuồng công việc không tức giận vì không tăng ca, nhất định cũng phải vì công việc.
Mà bởi vì tránh để cho có người nhìn ra hoặc là có năng lực phát hiện nói dối, Tô Dung cố ý sửa lại lời nói một chút, để cho lời của mình không có nói dối.
Lời của cô chính là trước sau bị tách ra. "Đã hẹn với bạn ở bộ phận hành chính" là một câu, câu sau là một câu.
Cô đúng là có hẹn với Phùng Ngọc Linh ở bộ phận hành chính tan làm đi cùng nhau, chỉ là muốn đi ăn cơm, mà không phải khảo sát điều tra gì đó. Cô còn cố ý tăng chủ ngữ cho câu sau, cho thấy chuyện điều tra khảo sát là chuyện cô muốn làm, không có liên quan đến Phùng Ngọc Linh.
Tổ trưởng Cao nghe xong lời của cô, quả nhiên giãn chân mày ra, vung tay lên: "Được rồi, vậy cô đi điều tra khảo sát đi. Thật ra làm chuyện này cũng có thể làm cùng với bộ phận thị trường, bọn họ hiểu nhiều về phương diện này hơn."