Như vậy một lần trả thù khác là lúc nào chứ?
Tô Dung suy nghĩ một chút, trả lời vấn đề của đối phương: "Ông ta khinh sư diệt tổ sao?"
Nếu không tại sao một gia tộc lại có thâm cừu đại hận như vậy?
Ngũ Minh Bạch lắc đầu, cười châm chọc một tiếng: "Bởi vì số mạng của ông ta được phán định là thiên sát cô tinh, người gia tộc của ông ta cảm thấy nếu ông ta không chết, người chết chính là những người trong gia tộc. Vì vậy đều cố gắng hết sức muốn giết ông ta bảo vệ sự bình an toàn tộc."
Có nên nói không đây, phán định về số mạng này còn rất chính xác. Tổng phủ không có một người nào còn sống, mà bây giờ gia tộc cũng không đuổi giết quản gia nữa, chắc hẳn cũng đã tuyệt tích rồi.
Người này thật đúng là thiên sát cô tinh..
Nhưng nếu như gia tộc quản gia không đuổi giết ông ta, có phải tất cả đều giống nhau? Tô Dung không học trận pháp, tất nhiên cũng không biết. Chủ yếu nếu là vào lúc bình thường cô sẽ thăm dò một phen. nhưng ở bên trong quái đàm quy tắc này lúc nào cũng có nguy hiểm, Tô Dung chỉ có thể nhanh chóng tìm chân tướng: "Trong những bức thư kia viết cụ thể những gì? Có cột mốc thời gian không?"
"Hai bức thư kia đều là văn kiện báo trước cái chết do gia tộc gửi đến, à, ở cổ đại hình như được gọi là thông điệp cuối cùng thì phải. Nội dung tóm tắt chính là nói cho quản gia, bọn họ đã tìm được ông ta, muốn đến thanh lý môn hộ." Đối với loại hành động báo trước này, hiển nhiên Ngũ Minh Bạch thật sự rất cạn lời: "Bởi vì một nguyên nhân hoang đường như vậy lại muốn giết người, còn làm quan minh lỗi lạc như vậy, thật sự là ra vẻ đạo mạo!"
"Ở trong quái đàm cổ đại này, anh nói chuyện cũng trở bên văn nhã có hàm dưỡng rồi." Tô Dung cười đổi chủ đề, không phán xét cách nói của đối phương.
Cả câu chuyện này đúng là quản gia rất đáng thương, gặp phải tai ương vô vọng. Nhưng nhìn người có quan hệ với ông ta đều đã chết, vậy phán đoán Thiên sát cô tinh cũng không phải chỉ nói mà không có.
Suy nghĩ về góc độ của gia tộc, thật ra cô có thể hiểu được, dù sao một người so sánh với gia tộc, trừ người ngu ngốc, những người còn lại đều sẽ chọn bảo vệ gia tộc.
Sau khi châm chọc mấy câu sau, Ngũ Minh Bạch tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Dung: "Trong thư không viết thời gian, nhưng có viết địa điểm. Lần đầu tiên chỗ quản gia bị phát hiện là sườn núi Vũ gia, thứ hai chính là ở Tống phủ này."
Nghe vậy, Tô Dung đã có suy đoán. Chỉ là còn thiếu một ít chứng cứ mấu chốt.
"Vậy trên hai bức thư này có viết từ khi bức thư được gửi đi, đến khi bọn họ đuổi giết đến chỗ quản gia lẫn trốn là lúc nào không?" Tô Dung lập tức hỏi.
Nếu như không có cái này, sợ rằng cô cần có một ít bằng chứng khác. Mặc dù đây không phải là công đường xử án, không có chứng cứ cũng có thể phán đoán. Nhưng làm một thám tử, từ trước đến giờ Tô Dung sẽ không làm loại chuyện không có trách nhiệm này. Huống chi chỗ này là quái đàm quy tắc, chân tướng hơi chênh lệch có thể dẫn đến cái chết. Tất nhiên cô càng phải tuyệt đối cẩn thận.
Cũng may vấn đề của cô đã được Ngũ Minh Bạch trả lời: "Hai bức thư kia đều viết sẽ cho quản gia nửa ngày để chuẩn bị, chỉ cho nửa ngày, cô nói có hẹp hòi hay không!"
Đây cũng hành động có chút không phóng khoáng, có thể hiểu bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, nhưng nếu sợ quản gia chạy, cũng không cần gửi thư thông báo. Mà đã gửi thư thì cũng nên rộng rãi một chút, ít nhất cũng phải một ngày. Chỉ qua loa cho nửa ngày chuẩn bị, thật là làm cho người ta ghét bỏ.
Hơn nữa nếu định giết người một cách quan minh lỗi lạc, cuối cùng lại giết hết cả nhà người thu nhận quản gia, vậy không chỉ hẹp hòi, mà còn độc ác.
Đúng vậy, Tô Dung suy đoán gia tộc của quản gia chính là đầu sỏ để cho cả nhà Tống gia bị diệt môn.
Lần đầu tiên là đuổi giết ở sườn núi Vũ gia khi quản gia còn chưa đến Tông phủ, cũng chính là lần cứu quản gia trong miệng của phu nhân.
Mà lần thứ hai rõ ràng ở Tống phủ, có thể là phu nhân cũng không biết. Hiển nhiên điều này không phù hợp với lẽ thường. Dù sao nếu quản gia biết có người đến giết mình thì nên rời khỏi Tống phủ, nói một tiếng với chủ nhà.
Kết hợp với người chết không biết mình đã chết, Tô Dung suy đoán phu nhân chết trong lần thứ hai đuổi giết. Cho nên sau khi trở thành quỷ mới có thể quên mất chuyện này, dù sao nếu nhớ được chuyện này, bà ta cũng biết mình đã chết.
Tất nhiên không thể tùy tiện nói xấu gia tộc của quản gia được, từ tác phong làm việc của quản gia có thể biết đối phương rõ ràng là hạng người nghiêm trang đạo mạo, quản gia nhận được thư lập tức chạy trốn, để lại người một nhà Tống gia, như vậy không phải dễ dàng bị gia tộc không tìm thấy ông ta sau đó tức giận trả thù Tống gia sao? Nhất là chỉ có nửa ngày, Tống gia cũng không có cách nào chạy trốn hết được.
Nếu quả thật là như vậy, vậy có thể hiểu được vì sao ông ta lại giữ lại hồn phách của người nhà Tống gia. Dù sao ông ta là đến báo ơn nhưng lại làm cho cả nhà ân nhân đều chết, có thể nói là lấy oán báo ơn điển hình của ngày nay.
Sau chuyện này cũng có thể hiểu hành động mất dê mới lo làm chuồng đề bù đắp một chút, dĩ nhiên không thể đồng tình được. Loại tự mình cảm động vì hành động giữ lại linh hồn của cả nhà người ta này còn không bằng không làm, để cho cả nhà người ta đi đầu thai, thuận tiện giải phóng mình không tốt sao?
Tô Dung lắc đầu một cái, nói suy đoán của mình cho Ngũ Minh Bạch biết. Đối phương cũng rất rung động, một là rung động vì kịch bản máu chó này, hai là rung động bởi năng lực suy luận của Tô Dung. quá nhanh, coi như câu chuyện này rất cũ rích, nhưng tốc độ suy nghĩ của cô cũng quá nhanh đi.