Lấy được khẳng định của đối phương, cuối cùng 'Pitt' cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ tìm Tô Dung gây chuyện, anh ta lập tức tạm biệt rời đi.
Chờ sau khi anh ta rời đi, Tô Dung nghe được phu nhân than phiền đối phương không lễ phép, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Biểu hiện mới vừa rồi của 'Pitt' tuyệt đối là bị ô nhiễm hoàn toàn, nhưng màu hoa hồng của anh ta là màu hồng đậm, vậy cũng chỉ có thể nói rõ cô cũng đã bị ô nhiễm. Mà trình độ ô nhiễm là màu hồng nhạt.
Chẳng qua cô cũng không chỉ phát hiện ra một tin tức xấu này, Tô Dung còn phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa --- hình như 'Pitt' sợ phu nhân.
Nếu chỉ là nhìn mặt ngoài, bây giờ 'Pitt' chính là quỷ giống với chủ tử trong nhà này, dù sao sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch, hơn nữa tự có ý thức của mình.
Nhưng nhìn thái độ của 'Pitt' đối với phu nhân, hiển nhiên năng lực hoặc địa vị của anh ta thấp hơn phu nhân, nhưng rốt cuộc anh ta chỉ thấp hơn một mình phu nhân, hay là thấp hơn tất cả chủ tử trong căn nhà này?
Nếu là cái trước, vậy chứng minh phu nhân rất đặc biệt. Ít nhất đối với quản gia chính là như vậy, mà nếu là cái sau, vậy cũng chỉ có thể chứng minh quỷ bên ngoài đều là cấp thấp. Chỉ là đây cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất vào lúc 'Pitt' muốn gây chuyện cô đã nghĩ ra kế sách.
Đơn giản chính là chỉ cần bọn họ không biến thành quỷ, vậy chuyện quỷ bên ngoài thấp hơn những quỷ khác trong nhà sẽ có lợi với bọn họ.
Nói thật Tô Dung rất tò mò rốt cuộc tại sao 'Pitt' lại biến thành quỷ, anh ta xúc phạm quy tắc gì?
Đầu mối quá ít, Tô Dung lại lần nữa hầu hạ phu nhân đi ngủ, sau đó yên lặng rời khỏi cửa phòng. Quỷ quái giết người cũng không nói đạo lý, cái phòng triển lãm này cũng không phải chỉ có một mình cô là người, 'Pitt' mới vừa dây dưa với cô, không đạo lý không nghỉ ngơi chút nào lại xuất hiện ở chỗ cô lần nữa.
Hiếm khi có thời gian an toàn, cô nên đi nhanh đến phòng quản gia nhìn thử Ngũ Minh Bạch có tìm được đầu mối gì sao?
Cảm ơn vì chuyện dò đường lúc trước, bây giờ Tô Dung đã hiểu biết về hoàn cảnh địa lý của Tổng phủ này. Một đường đi nhanh, thuận lợi đi đến phòng của quản gia.
Lúc này Ngũ Minh Bạch đang muốn đi ra từ phòng quản gia, nhưng nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng trốn lại về phòng.
"Quản gia đại nhân, ngài có ở bên trong không?" Tô Dung đứng ở cửa, lễ phép hỏi.
Nghe được giọng nói của cô, Ngũ Minh Bạch mới dám đi ra: “Tô Dung, cô đến đây làm gì? Chẳng qua vừa khéo, tôi mới vừa lụt soát xong, nói cho cô một chút đầu mối."
Trước khi anh ta nói tiếp, Tô Dung đã nhanh chóng nói chuyện 'Pitt' lúc nãy ra. Lúc này Ngũ Minh Bạch nghe xong thì nhíu mày nói: "Vậy chúng ta có cần bây giờ đi tìm Serena không? Hai người chúng ta ở cùng một chỗ, 'Pitt' chắc chắn sẽ không đến chỗ này, vậy anh ta chỉ có thể gieo họa cho Serena."
"Đây cũng là nguyên nhân tôi cướp lời của anh." Tô Dung gật đầu: "Trên đường đi anh vừa vặn có thể nói cho tôi biết đầu mối phát hiện trong phòng quản gia.”
Hai người cùng nhau đi đến phòng lão gia, Ngũ Minh Bạch nói: "Tôi ở trong phòng quản gia phát hiện một quyển sách trận pháp, bên trong có mấy tờ được đánh dấu, đều có nội dung giam cầm bảo vệ hồn phách."
Thì ra là như vậy! Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra. Chỉ sợ bản lĩnh thật sự của quản gia chính là những trận pháp này, đám người phu nhân có thể lấy thân phận quỷ ở lại chỗ này chắc cũng là vì tác dụng của trận pháp.
Cô có nên nói không hổ là quái đàm cổ đại không? Hoàn toàn khác biệt với hiện đại, chỗ này còn có đạo sĩ nữa, sợ rằng độ khó lại tăng lên.
Chỉ là không biết quản gia giam linh hồn bọn họ ở chỗ này là vì cái gì.
Ngũ Minh Bạch đáng tiếc thở dài: "Tôi đã xem kỹ những trận pháp kia, đều rất huyền diệu, hơn nữa cảm giác được tính thao tác rất mạnh. Đáng tiếc trong quái đàm này không có điện thoại di động, nếu không tôi đã chụp lại."
Dù sao những quyển sách kia cũng là của quản gia, không nói đến chuyện trộm không phù hợp với đạo đức, còn rất dễ dàng bị phát hiện, dĩ nhiên anh ấy sẽ không mạo hiểm như vậy. Chỉ là nhìn thấy cơ hội tìm hiểu như vậy biến mất không còn, quả thật có chút khó chịu.
Nghe anh ấy nói như vậy, Tô Dung cũng khó chịu. Đây chính là trận pháp đó! Đừng thấy chính là đồ sản xuất trong quái đàm cổ đại, nhưng ai nói được không thể dùng trong quái đàm hiện đại? Nếu thật sự học được một chút trận pháp, bảo đảm có thể sử dụng. Lại nói coi như không dùng được, thỏa mãn chút ước mơ làm võ hiệp giang hồ lúc nhỏ của mình cũng rất tốt.
Chỉ là vật này khẳng định không thể học thành một sớm một chiều được, tự học cũng rất khó. Coi như thật sự mang sách đi, chỉ sợ cũng chỉ học được một chút kiến thức bên ngoài mà thôi.
Tô Dung từ bỏ ảo tưởng không thực tế, hỏi: "Còn phát hiện ra cái gì không?"
Từ khi bọn họ chia ra hành động đến bây giờ cũng đã qua một đoạn thời gian, nếu như đối phương chỉ là lật nhìn một quyển sách trận pháp, vậy hiệu suất quá thấp, quả thật có chút vô dụng. Nếu quả thật là như vậy, lần sau cô giao nhiệm vụ cho đối phương cần phải tùy theo tình hình mà giảm độ khó xuống.
Quả nhiên Ngũ Minh Bạch không chỉ phát hiện có một chút này, anh ấy tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, tôi có xem được thư tín của vị quản gia này, phát hiện ông ta tổng cộng bị trả thù hai lần. Còn đều là bị người nhà trả thù. Cô đoán người này đã làm chuyện gì để cho trời nổi giận người nhà oán hận như vậy?"
Bị trả thù hai lần? Sự phát hiện này làm cho Tô Dung cảm thấy hứng thú. Nên biết trong miệng của Tống phu nhân, đối phương chỉ bị gia tộc trả thù một lần, sau đó bị bà ta cứu. Tiếp đó quản gia lựa chọn ở lại trong phủ báo ân.