Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 376

Chương 376 -
Chương 376 -

Mặc kệ như thế nào 'Pitt' đã biến thành không bình thường, bây giờ lại gọi cô, không chừng là quỷ quái.

Nhưng mà khác với vô số lần nguy hiểm khác, nguy hiểm lần này cũng không phải cô muốn tránh là có thể tránh được.

Thân hình 'Pitt' cao lớn đi đến bên cạnh cô, nghi ngờ hỏi: "Tô Dung, tại sao cô không trả lời tôi?"

Anh ta cố ý nhấn mạnh từ trả lời, chuyện này làm cho Tô Dung càng thêm kiên định với quyết tâm ngậm chặt miệng của mình. Cho dù là quỷ quái muốn hại người, cũng nhất định cần điều tra viên kích hoạt cơ chế gì đó.

Mà nếu như loại cơ chế này không được viết trong quy tắc, vậy cũng chỉ có thể phán đoán thông qua hành vi của đối phương mà thôi.

Nếu 'Pitt' rất muốn cô nói chuyện, vậy cô lập tức ngậm miệng không nói.

Nhưng chỉ như vậy hiển nhiên không được, 'Pitt' trực tiếp cầm lấy tay Tô Dung, nhìn qua có chút nóng nảy: "Sao cô lại không để ý đến tôi? Có phải xem thường tôi không?"

Lúc này cuối cùng Tô Dung cũng nhìn đối phương, hiện tại bộ dạng của 'Pitt' rất tức giận, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng trong mắt bởi vì tức giận mà tràn ngậm tia máu, màu đỏ cùng trắng tạo thành sự tương phản rõ ràng, để cho người ta nhìn mà giật mình.

Lời này nghe vào giống như là thông điệp cuối cùng, nếu như mình không trả lời, có thể sẽ kích họa cơ chế tấn công gì đó. Nhất là 'Pitt' có thể trực tiếp đụng chạm mình, chuyện này làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày.

Mới vừa rồi anh ta không có chạm vào mình, nhưng bây giờ lại có thể. Hơn nữa không có chuyện ngoại ý muốn, nếu như mình tiếp tục không trả lời, chỉ sợ anh ta có thể phát động tấn công.

Nhưng mà tại sao?

Nói chuyện sẽ kích động cơ chế tấn công, không nói chuyện cũng sẽ bị tấn công, vậy chẳng phải cô không còn con đường nào để đi sao?

Không đúng.

Cẩn thận quan sát đối phương, rất nhanh Tô Dung ý thức được nguyên nhân để cho đối phương đụng vào mình rất có thể là bởi vì anh ta tức giận, mà không phải là vì mình không nói lời nào.

Trong quy tắc của phòng triển lãm cổ đại có nói, không thể chọc cho người trong nhà tức giận. bây giờ 'Pitt' biến thành quỷ, xem bộ dạng này cũng được tính là người trong nhà này. Cho nên nếu như chọc cho đối phương tức giận, thì sẽ được xem là không tuân thủ quy tắc.

Nghĩ thông suốt một điểm này, nhất thời Tô Dung cảm thấy ung dung thoải mái hơn.

Trả lời thì không thể nào trả lời được, ai biết được có phải là bẫy hay không. Cô chỉ vào cổ họng của mình, sau đó lắc đầu một cái, há miệng làm khẩu hình nhưng không có tiện phát ra.

Hành động lưu loát đến mức làm cho đối phương cũng ngây ngốc.

'Pitt' gãi đầu nói: "Cô câm rồi?"

Vốn dĩ anh ta muốn mở miệng cười nhạo, để cho Tô Dung nói chuyện. Ai ngờ Tô Dung lập tức dùng sức gật đầu, bày tỏ đúng là mình bị câm rồi.

'Pitt': "..."

Anh ta thả tay ra, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào,

Mà Tô Dung thì vui mừng trong lòng, quả nhiên chiêu này có tác dụng! Chỉ cần đối phương không có lý do tức giận, cô lập tức an toàn.

Sau khi ý thức được mình tạm thời không gặp nguy hiểm, Tô Dung lập tức trở nên lớn mật. Vốn dĩ cô đã muốn nhìn thử hoa hồng của 'Pitt', đây không phải là có cơ hội rồi sao?

Lúc trước có thấy mấy lần 'Pitt' lấy hoa hồng bỏ ra bỏ vào, Tô Dung nhớ anh ta theo thói quen đặt hoa hồng vào trong túi áo. Cái miệng túi này tương đối rộng rãi, Tô Dung từ từ đến gần đối phương, dò đầu vào quan sát.

Bởi vì ánh sáng trong túi mờ tối không rõ, cô chỉ có thể mơ hồ thấy được màu sắc của đóa hoa hồng rất đậm, nhưng cũng không biết rốt cuộc là màu hồng đậm hay là màu đỏ,

Nếu là những người khác, có thể là theo bản năng cảm thấy là màu đỏ. Nhưng cho tới bây giờ cô sẽ không suy đoán khi chưa có căn cứ, cô nhìn 'Pitt', trong lòng đang suy nghĩ có cách nào không chọc đối phương tức giận, sau đó lấy hoa hồng ra không.

Đột nhiên Tô Dung có một suy nghĩ to gan.

Cô nghiêng đầu muốn quay về đường cũ, 'Pitt' muốn hại cô, dĩ nhiên sẽ đi theo cô. Chỉ là bởi vì không thể để cho Tô Dung mở miệng, anh ta rất khó tìm lý do để cho mình tức giận.

Đi đến cửa phòng phu nhân, 'Pitt' xoay người muốn rời đi, đột nhiên Tô Dung níu anh ta lại, cổ tay dùng lực, đẩy anh ta vào trong phòng.

Phu nhân nghe được động tĩnh thì mở mắt ra, thấy 'Pitt' xông vào kinh ngạc ngồi dậy, tức giận nói: "Sao ngươi lại xông vào?"

Lúc này Tô Dung đã thả tay ra, 'Pitt' oan ức nói: "Không phải ta, là cô ta..."

Tô Dung đúng lúc cắt đứt lời của đối phương, ngoan ngoãn nói: "Vị tiên sinh thương nhân nước ngoài này nói có quà muốn tặng cho phu nhân, tôi không ngăn được ngài ấy, xin phu nhân trách phạt."

Dĩ nhiên phu nhân sẽ không cảm thấy đây là vấn đề của Tô Dung, dù sao dáng người của cô quá nhỏ so với đối phương, không ngăn cản được cũng là bình thường.

Chỉ là nghe được thương nhân nước ngoài xông vào là muốn tặng quà, vẻ mặt của bà ta hơi dịu lại. Đã sớm nghe nói người nước ngoài không chú trọng lễ nghi, bà ta cũng không thể quá mức so đo được: "Ngươi muốn tặng quà gì cho ta?"

'Pitt' chính là người bị người ta kéo vào, nào có quà gì muốn tặng. Nhưng phu nhân cũng đã nói như vậy, nếu như anh ta không lấy ra được thứ gì sợ rằng không có cách nào thu xếp ổn được chuyện này. Anh ta cuống cuồng, theo bản năng nhìn Tô Dung.

Quả nhiên Tô Dung không phụ sự mong đợi của mọi người, Tô Dung mờ mịt chỉ túi áo của anh ta. 'Pitt' theo bản năng sờ một cái, từ bên trong móc ra một đóa hoa hồng màu hồng đậm.

Anh ta cũng không phải là người ngu, thuận tế hiến tặng hoa cho đối phương, Phu nhân thấy đóa hoa xinh đẹp này, nở nụ cười nói: "Cảm ơn quà tặng này của ngươi, có lòng."

Bình Luận (0)
Comment