Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 375

Chương 375 -
Chương 375 -

Loại tội phạm vẽ rắn thêm chân này cô đã thấy rất nhiều rồi, rất nhiều tội phạm bởi vì suy nghĩ quá nhiều, tự cho mình là đúng. Nào ngờ làm nhiều lỗi nhiều, trái lại bại lộ mình dưới ánh mặt trời.

"Cô..." Ngũ Minh Bạch sững sờ nhìn cô, bây giờ sinh viên lợi hại như vậy sao? Suy luận rõ ràng mạch lạc, thành thạo. Để cho một người trưởng thành như anh ấy cũng cảm thấy tự xấu hổ,.

Một hồi lâu sau anh ấy mới tiếp tục: "Tôi cảm thấy suy đoán của cô là đúng, như vậy xem ra đúng là quản gia thật sự là chủ nhà. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để cho ông ta hài lòng chứ?"

"Cái này thì phải tiếp tục thăm dò." Tô Dung thở dài, lấy hoa hồng màu trắng trong túi ra: "Đây là màu gì?"

"Màu trắng." Ngũ Minh Bạch và Serena đồng thanh trả lời, sau đó cũng lấy hoa hồng của mình ra. Hoa hồng của bọn họ đều là màu trắng, hình như là hoàn toàn không bị ô nhiễm.

Nhưng Tô Dung cũng không dễ dàng tin tưởng chuyện này, mà là nói với hai người :"Chúng ta phải lấy được hoa hồng của 'Pitt' nhìn thử một chút, hoa hồng của anh ta nhất định đã bị ô nhiễm biến thành màu đỏ. Chỉ có khi chúng ta thấy được hoa hồng của anh ta là màu đỏ, mới có thể chứng minh chúng ta thật sự không bị ô nhiễm.”

Phương pháp nghiệm chứng này thật sự không có một chút sơ hở nào, vẻ mặt của 'Pitt' trắng bệch như vậy khẳng định đã trở thành quỷ. Trở thành quỷ chính là hoàn toàn bị ô nhiễm, dĩ nhiên hoa hồng là màu đỏ.

Trình độ ô nhiễm của bọn họ có thể là giống nhau, cho nên nhất định phải lấy hoa hồng của 'Pitt' tiến hành nghiệm chứng như vậy mới yên tâm được.

"Hai người các người một người đến phòng của quản gia nhìn thử, một người khác thì đi đến phòng của lão gia tìm đầu mối." Tô Dung đơn giản sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi người.

Sở dĩ sắp xếp như vậy tất nhiên không phải là tùy tiện, ở phòng triển lãm này, hiển nhiên lão gia và quản gia chính là hai dị loại. Lão gia là người họ khác duy nhất, mà quản gia là người sống duy nhất.

Sợ rằng trên hai người này đều có bí mật.

"Vậy cô thì sao?" Thấy cô nhanh chóng sắp xếp công việc cho bọn họ, Serena không nhịn được hỏi.

Tô Dung đang chuẩn bị xoay người rơi đi, nghiêng đầu nhìn cô ta: "Tôi? Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục trở về hầu hạ phu nhân rồi. Bí mật giữa bà ta và quản gia còn chưa bị phát hiện đâu."

Trước khi những người khác chưa đến, quản gia và phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, chờ sau khi người đến rồi hai người cũng không nói chuyện này. Theo Tô Dung, có lẽ giữa hai người bọn họ có mập mờ gì đó, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Trở lại phòng phu nhân, Tô Dung thấy phu nhân không có ý muốn ngủ trưa, vì vậy bắt đầu làm bộ lơ đãng nói chuyện với đối phương.

Từ trong cuộc nói chuyện của phu nhân với quản gia, cô lấy được rất nhiều tin tức, bây giờ muốn làm cho đối phương hứng thú với đề tài câu chuyện cũng rất dễ.

Trò chuyện một hồi thì đề tài được dẫn đến trên người quản gia, Tô Dung giả bộ bày ra vẻ kính nể đối với quản gia: "Quản gia thật lợi hại, nếu như lúc nô tỳ tuổi đó cũng có thể trở thành như vậy thì quá tốt rồi."

"Người này nha, đúng là rất có bản lĩnh. Chỉ tiếc quá mức coi trọng ân tình, kiên trì ở lại trong phủ của chúng ta." Nghe được Tô Dung tâng bốc quản gia, hiển nhiên phu nhân rất dễ chịu.

Vừa nghe cũng biết là có chuyện xưa, Tô Dung lập tức tỉnh táo tinh thần hỏi: "Coi trọng ân tình? Là ngài có ân huệ gì với quản gia sao?"

Đây đều là chuyện của nhiều năm trước, nói ra cũng không có gì.

Phu nhân nói: "Lần đầu tiên ta gặp hắn, cả người hắn đầy máu ngã dưới đêm mưa. Lúc ấy ta trẻ tuổi, cũng lớn gan, lập tức cứu hắn. Sau đó hắn vẫn luôn ở lại trong phủ."

"Cả người đầy máu?" Tô Dung kinh ngạc nói: "Là ai muốn giết quản gia sao ạ?"

"Là người của gia tộc hắn, đây cũng là nguyên nhân để cho Trọng Tài mất hết ý chí, ở lại chỗ này của ta làm một quản gia nho nhỏ." Phu nhân thở dài, thương tiếc nói.

Vì báo ân ở lại trong phủ, vậy tại sao người trong phủ đều chết hết, chỉ chừa lại có một mình ông ta còn sống, còn có thể thừa kế ngôi nhà này nữa?

Là lấy ơn báo oán sao?

Không, không thể nào. Tô Dung lắc đầu, nếu quả thật là lấy ơn báo oán, quản gia cũng sẽ không giữ gìn cái nhà này, còn nói cười với phu nhân nữa.

Lại nói, có một việc làm cho người ta tò mò, phu nhân nói quản gia là một người rất có bản lĩnh, gia tộc của quản gia muốn giết ông ta. Vậy rốt cuộc quản gia có bản lĩnh gì, mới dẫn đến họa sát thân chứ?

Nhưng Tô Dung cũng không thể hỏi trực tiếp những chuyện này, một là bởi vì chuyện này có hơi riêng tư, hỏi đến sẽ làm cho phu nhân dễ dàng rơi vào cảnh giác. Hai là bởi vì rõ ràng đối phương đã có chút mệt nhọc, cô cũng không tiện tiếp tục quấy rầy đối phương.

Chờ phu nhân ngủ, Tô Dung rời khỏi phòng, suy nghĩ một chút lại đi tìm phòng của quản gia. Bởi vì không biết, cô bắt đầu đi lang thang trong phủ, định xem xét một chút.

Trái lại dạo một vòng làm cho cô phát hiện được một chuyện thú vị.

Viện Tống phủ không tính là rất lớn, lúc trước ở phòng bếp thấy được rất nhiều người làm, bây giờ lúc đi lang thang lại không nhìn thấy một người nào. Toàn bộ Tống phủ trống trại giống như mà căn nhà chết.

Chuyện này càng làm cho Tô Dung tin vào suy đoán của Ngũ Minh Bạch, những nha hoàn gã sai vặt kia đều là ảo giác, lúc không cần thiết sẽ không xuất hiện.

"Tô Dung? Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Đột nhiên, tiếng của 'Pitt' vang lên sau lưng. Cả người Tô Dung cứng đỡ, làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng bước về phía trước. Đồng thời tay mò vào trong túi chạm vào thẻ bài [xẻng phệ linh], [xẻng phệ linh] mini lập tức xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment