Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 374

Chương 374 -
Chương 374 -

"Tôi cho cho rằng thời gian của quái đàm quy tắc này sẽ không quá lâu." Tô Dung lắc đầu nói.

Dựa theo kinh nghiệm của cô, quái đàm quy tắc này chắc thuộc về loại một ngày, tương tự với quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu Đỏ. Dù sao nhìn từ quy tắc, chỗ này không có khu an toàn để nghỉ ngơi. Trái lại có thể đi đến phòng khách nghỉ ngơi, nhưng không đảm bảo.

Cho nên đây cũng chỉ là quái đàm quy tắc kéo dài một ngày, mà bây giờ bọn họ mới đi qua hai phòng triển lãm, mục tiêu là năm phòng. Hiệu suất quá chậm, nhất định là bọn họ bỏ quên cái gì đó.

"Chờ một chút? Hình như chúng ta đã bỏ quên một người? Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một vấn đề: "Quản gia đã bị chúng ta bỏ quên!"

Nghe vậy, Serena nghi ngờ nhìn cô: "Tên kia là người làm đi? Sao người làm có thể trở thành chủ nhà được?"

"Dựa theo suy nghĩ bình thường thì đúng là như vậy, nhưng chúng ta đã bỏ qua một vấn đề." Tô Dung càng nói trong lòng càng chắc chắn: "Tại sao quản gia cũng có sắc mặt tái nhợt giống với những chủ tử khác?"

Trừ những chủ tử và quản gia ra, những người khác đều có sắc mặt rất bình thường. Trước đó những nha hoàn gã sai vặt Tô Dung nhìn thấy đều hoàn toàn giống như người bình thường, hoàn toàn khác với chủ tử.

Mà quản gia, rõ ràng là người làm, tại sao cũng có một gương mặt tái nhợt chứ?

Cô nói như vậy, hai người còn lại kịp thời phản ứng được. Nhưng vẫn không đồng ý với cách nghĩ quản gia mới là chủ nhà của Tô Dung.

"Xem như ông ta giống với những chủ tử khác, vậy thì sao? Mặc kệ như thế nào toà nhà này cũng không thể là của ông ta được? Nếu ông ta là chủ nhà, tại sao lại để cho mình làm người làm chứ? Cũng không thể muốn làm cái chuyện dở hơi này được!" Serena nói xong, lại nhìn về phía Tô Dung, muốn xem thử cô sẽ giải thích như thế nào.

"Tôi nghĩ trước khi muốn nói chuyện này, chúng ta cần hiểu rõ một chuyện khác." Tô Dung không nóng không vội nói: "Ý nghĩa của sắc mặt tái nhợt là như thế nào, bọn họ khác gì với những người bình thường khác."

Đối với hai vấn đề này, trái lại Ngũ Minh Bạch đã suy nghĩ rồi: "Sắc mặt tái nhợt đều là người bị ô nhiễm, hoặc có thể nói là quỷ. Còn về những người làm kia, tôi nghĩ bọn họ có thể không phải là người thật, là ảo giác.”

Tiếp đó anh ấy giải thích tại sao mình lại nghĩ như vậy: "Bên chỗ lão phu nhân cũng có nha hoàn, tôi đã thăm dò thử, phát hiện bọn họ không giống với lão phu nhân, nghe được bất kỳ suy nghĩ nào không hợp với cổ đại đều sẽ tự động tránh giống như không nghe thấy, giống như một người máy. Nhưng lão phu nhân thì không phải vậy, bà ta sẽ thảo luận với tôi."

Chênh lệch của hai bên quá lớn, giống như người thật và người máy. Đây là đầu mối cô và Serena còn chưa phát hiện được, lập tức đều làm cho hai người chú ý đến.

Tô Dung suy nghĩ một chút thì nói: "Nếu những người làm đều là người giả, chủ tử sắc mặt nhợt nhạt là quỷ, vậy quản gia kia chính là một ngoại lệ. Ông ta là người làm, nhưng lại là quỷ. Không đúng ---"

Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, hứng khởi nhìn về phía hai người còn lại: "Quỷ có đặc điểm gì?"

"... Ăn đồ ăn số lẻ?" Đây là chuyện mới vừa rồi Tô Dung có nói, Serena theo bản năng nói ra. Dù sao cô ta cũng là người nước ngoài, không biết quỷ của Hoa Hạ có thói quen gì.

Ngũ Minh Bạch lại nói: "Không thể phơi nắng."

Trong phòng triển lãm này, đây là hai đặc điểm chủ yếu mà quỷ biểu hiện ra, bọn họ không phát hiện những cái khác.

"Hai cái này, quản gia đã làm những cái nào?" Tô Dung nhướng mày hỏi.

Serena nhớ lại một chút, khẳng định nói: "Ít nhất quản gia làm được chuyện không thể phơi nắng đi? Lúc đi ông ta có che dù, tôi nhớ được."

Còn về chuyện ăn đồ ăn số lẻ, quản gia hoàn toàn không có ngồi vào bàn cơm, tất nhiên không thể nói được. Nhưng mọi người đều thấy ông ta che dù, lúc ấy mấy người Tô Dung vừa đến đã nhìn thấy ông ta che dù, mọi người vẫn nhớ rõ.

"Dù mà ông ta che rất mới." Tô Dung ung dung nói.

Lúc ấy cô và phu nhân đến cửa chỉ thấy một cái dù mới, trong phòng chỉ có một quản gia, không có những chủ tử khác, cho nên chiếc dù kia chỉ có thể là quản gia.

“Một người ăn mặc cũ kỹ, thật giống như đã nhiều năm không mặc quần áo mới, nhưng lại dùng một cây dù mới, các người không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Cô vừa nói ra lời này, nhất thời hai người còn lại đều cứng họng. Dĩ nhiên bọn họ không chú ý chi tiết trên người của quản gia, chứ đừng nói ông ta dùng dù mới hay cũ, mặc đồ mới hay đã cũ nát.

Nhưng Tô Dung vừa nhắc nhở, hai người cũng miễn cưỡng nhớ lại, sau đó bắt được chút đầu mối chứng minh đối phương nói đúng.

Nếu như dựa theo lời của Tô Dung, sợ rằng người quản gia này không giống với chủ tử nhà này --- ông ta không phải là quỷ!

Nói đến chỗ này, Serena đã tin suy đoán của Tô Dung. Trên thực tế cô ta cũng không thể không tin, bởi vì trên người Tô Dung bộc ra một luồng ánh sáng tự tin mãnh liệt với suy luận của mình, sẽ làm cho người ta không thể không tin phục cô. Chuyện này không có liên quan đến chuyện quen thân hay không, đơn giản chỉ là mỹ lực cá nhân mà thôi.

Cô ta kinh ngạc hỏi: "Cho nên quản gia không phải là quỷ? Vậy sao sắc mặt ông ta cũng tái nhợt, giả bộ sao?"

"Đây chính là chỗ có vấn đề." Tô Dung nhún vai: "Ông ta không phải là quỷ, cũng không phải là ảo ảnh, vậy ông ta là cái gì chứ?"

Không đợi những người khác suy nghĩ, vẫn là Tô Dung đã tự mình nghĩ thông suốt, lười tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp tự hỏi tự nói: "Ông ta là người, là chủ của căn nhà này. Sở dĩ làm cho sắc mặt của mình trở nên tái nhợt chính là vì muốn lừa gạt những người khác. Lại không nghĩ ra như vậy rất mâu thuẫn, trái lại tạo thành sơ hở."

Bình Luận (0)
Comment