Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 373

Chương 373 -
Chương 373 -

Nghe được lời này, lão gia lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Dĩ nhiên, mặc dù lúc mới bắt đầu có một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng sau đó chúng ta nói chuyện rất vui vẻ."

Câu "mới bắt đầu có chút mâu thuẫn nhỏ" hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung. Có mâu thuẫn đồng nghĩa với việc tức giận, mà trong quy tắc rõ ràng đã nói bọn họ không thể chọc người trong nhà tức giận được.

Có lẽ 'Pitt' cũng là vì vi phạm quy tắc này, mới biến thành như bây giờ.

Ngũ Minh Bạch cũng nghĩ như thế, thuận miệng hỏi một chút: "Là mua bán gì vậy ạ?"

Nghe được vấn đề này, đầu tiên lão gia theo bản năng nhìn phu nhân một cái, sau đó mới khoát tay, làm bộ như không muốn trả lời: "Mua một ít đồ thôi."

Biểu hiện như vậy hấp dẫn sự chú ý của Tô Dung, trước đó lúc phu nhân buộc miệng châm chọc thì cô đã nhìn ra được quan hệ vợ chồng của bọn họ không được tốt, hơn nữa có thể suy đoán nguyên nhân vẫn là lão gia không quản được nửa người dưới.

Nhưng ở trên bàn cơm lại không xuất hiện nhân vật di nương gì đó, chuyện này làm cho người ta có chút kinh ngạc. Không có di nương, vậy chẳng lẽ lão gia thường xuyên đi đến kỹ viện sao? Đây cũng rất có khả năng, chỉ tiếc người duy nhất tiếp xúc với lão gia là 'Pitt' đã có chuyện, nếu không còn có thể hỏi thăm anh ta.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của bọn họ, là để cho chủ nhân của nhà này hài lòng.

Bây giờ bọn họ bị phân phối cho các chủ tử trong nhà, nhìn qua không giống như là làm hài lòng chủ nhân chân chính của căn nhà này, mà là phải làm hài lòng đối tượng mà mình phân phối đến.

Cuối cùng ai mới là chủ nhà chứ?

Rất nhanh đã xong cơm trưa, Tô Dung là nha hoàn tất nhiên ở lại thu dọn tàn cuộc. Ngũ Minh Bạch và Serena đều kiếm cớ ở lại, chỉ có 'Pitt' là tự nhiên rời đi theo lão gia, không có một chút bộ dạng của điều tra viên.

Serena ngồi trên ghế, trên mặt là sự chán ghét mang theo chút sợ hãi: "Thiếu kia kia là một tên biến thái! Tôi ở trong phòng của hắn phát hiện rất nhiều... Thứ dùng trên giường, các người hiểu chứ."

Nhìn bộ dạng của Serena có thể biết được thứ dùng trên giường kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là mấy món tình thú vợ chồng. So sánh với người trong nước, phần lớn người nước ngoài sẽ cởi mở về chuyện này rất nhiều. Nhưng ngay cả Serena cũng cảm thấy biến thái, như vậy tên thiếu gia kia thật sự rất biến thái. Hơn nữa còn có khả năng biến thái nguy hiểm đến tính mạng, nếu không đối phương cũng không lộ ra vẻ sợ hãi như thế.

Cô ta kiên quyết nói: "Tôi sẽ không ở chỗ này đến tối, khi trời tối tôi sẽ rời khỏi chỗ này.”

Trên thực tế, Tô Dung cũng định rời đi trước khi trời tối, đã biết chỗ này đều là quỷ, sau khi trời tối sức mạnh của quỷ sẽ tăng lên, bọn họ có thể sống sót hay không thật sự rất khó nói!

“Đúng rồi, cô chắc thiếu gia không phải chủ nhà sao?" Ngũ Minh Bạch hỏi.

Một chuyện này Serena rất khẳng định, cô ta gật đầu: "Quyền hành trong nhà của vị thiếu gia này rất nhỏ, không giống như dáng vẻ chủ nhà nên có."

Người tiếp theo chính là Tô Dung, đầu tiên cô hủy bỏ khả năng lão gia chính là chủ nhà, sau đó tiếp tục nói: "Tôi thấy thái độ lúc đó của phu nhân, hình như bà ta cũng không phải là chủ nhà. Nhưng mà... Tóm lại thái độ rất kỳ quái, tôi cũng không nói rõ ràng được."

Hiếm khi ngay cả cô cũng lộ ra vẻ không hiểu, nhưng đối với cái nhà này cô biết rất ít, không hiểu cũng rất bình thường.

"Tôi nghi ngờ người bên trong cái nhà này đều là quỷ, nhất là những người có sắc mặt tái nhợt kia." Tô Dung nói xong, lại tiếp tục chỉ là bằng chứng: "Phu nhân không thể thấy ánh sáng, lúc đồ ăn mang lên đều là số lẻ, tôi còn thấy bên trong có rất nhiều món ăn làm từ đậu nành đậu hủ, rất giống đồ ăn cho người chết."

Thật ra hai người còn lại điều loáng thoáng cảm giác được, nghe được Tô Dung nói như vậy bọn họ cũng không quá kinh ngạc. Bọn họ cũng đã trải qua hai lần quái đàm quy tắc, mặc dù sự xuất hiện của quỷ quái làm bọn họ sợ, nhưng cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Cuối cùng người nói chuyện chính là Ngũ Minh Bạch, anh ấy vừa mở miệng đã nói ra một tin tức làm người kinh ngạc: "Tôi phát hiện hình như lão gia của nhà này là ở rể, thiếu gia theo họ mẹ, đều là họ Tống."

Chuyện này đúng là làm cho người ta kinh ngạc, mà càng làm cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau: "Phu nhân là em gái họ của lão gia, cũng là cháu gái của lão phu nhân. Cho nên thật ra cái nhà này, chỉ có lão gia là người khác họ, còn dư lại đều là người nhà họ Tống."

"Nói như vậy, lão phu nhân rất có thể chính là chủ nhà, vì không để cho gia tài trong nhà rơi vào tay người ngoài, mới để cho con trai đến nhà cháu gái mình ở rể, như vậy gia tài trong nhà chính là của cháu gái? Không đúng, suy luận này không phù hợp đi?" Serena thật sự không hiểu: "Đây là phương thức thừa kế đặc biệt của Hoa Hạ sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Ngũ Minh Bạch vội vàng chặn lại suy nghĩ tung bay của đối phương, nhìn về phía Tô Dung: "Cô chắc chắn phu nhân không phải chủ nhà sao?"

Dựa theo suy luận bình thường, phu nhân là người có khả năng là chủ nhà nhất. Bà ta là chủ nhân của cái nhà này, lão phu nhân để cho con trai mình đến ở rể.

"Không xác định, lúc đó biểu hiện của bà ta rất kỳ quái." Tô Dung lắc đầu một cái, nghĩ trái nghĩ phải lại bổ sung một câu: "Cũng có thể là cố ý che giấu thân phận."

"Cô đi theo phu nhân, lại đi xác nhận một chút đi. Đã loại bỏ thiếu gia và lão gia, vậy cũng chỉ có phu nhân và lão phu nhân." Ngũ Minh Bạch xoa mi tâm: "Bây giờ chúng ta ngay cả chủ nhà là ai cũng không chắc chắn, đừng nhắc đến chuyện để cho đối phương hài lòng. Sẽ không phải cả ngày đều dậm chân ở chỗ này chứ?"

Bình Luận (0)
Comment