Quả nhiên cái đề tài này hấp dẫn sự chú ý của phu nhân, cô gái ngoại bang là tiểu thiếp mà bà ta nạp cho con trai, mặc dù không phải chính thê, nhưng cũng làm cho bà ta chú ý đến: "Còn chưa thấy qua, nữ nhân đó như thế nào?"
"Nô tỳ nào dám tùy tiện nghị luận chủ tử chứ." Tô Dung cười nói: "Nhưng mà rất đẹp, ngài còn lo lắng mắt nhìn của thiếu gia sao?"
"Nam nhân đều là động vật nửa thân dưới, có mắt nhìn gì đáng nói chứ?" Phu nhân cười nhạo một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng phân tích những câu này. Từ biểu hiện nãy giờ có thể thấy phu nhân không hài lòng với lão gia, mới có thể giận lây qua thiếu gia như vậy.
Chẳng lẽ lão gia chính là loại người ái thiếp diệt thế sao?
Đi theo đối phương đến gian nhà chính, cửa ở gian nhà chính có đặt một cái dù. Tô Dung thu dù của phu nhân lại, sau đó đặt sát bên cạnh cây dù kia. Dù chỉ là hai cây dù bình thường, nhưng đặt ở cùng một chỗ có thể nhìn ra rõ ràng là một cũ một mới..
Trong phòng chính cũng đã gần chuẩn bị xong, phu nhân ngồi vào vị trí của mình, chờ những người khác đến.
Quản gia đã sớm đến phòng khách, thấy phu nhân thì chủ động hỏi thăm sức khỏe. Nhìn qua quan hệ của phu nhân và lão quản gia rất tốt, cười nói với ông ta. Quản gia cũng không phải nói chuyện ngập ngừng, hiển nhiên ông ta biết rất rõ sở thích của phu nhân, để cho Tô Dung ở bên cạnh cũng biết không ít.
Phu nhân rất có tiền, cửa hàng nào có tranh sức mới ra cũng có thể nói chuyện một chút với quản giản về đề tài này. Nhưng nhìn vào thì biết đã rất lâu không có đi mua, dù sao bà ta cũng ốm yếu thành cái dạng này rồi.
Người đi vào tiếp theo chính là một người trẻ tuổi, ăn mặc rất dày hoàn toàn không hợp với thời tiết, sắc mặt cũng trắng nhợt như quản gia. Đi theo sau lưng hắn ta là Serena, trên mặt Serena là nụ cười mỉm, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.
Hiển nhiên đây là thiếu gia.
Sau khi hắn ta đi vào quản gia lập tức ngậm miệng, Tô Dung chú ý đến mặc dù ngoài mặt quản gia rất cung kính cúi đầu, nhưng trên thực tế là đang nhíu mày, giống như rất ghét bỏ thiếu gia.
Có chút thú vị, nhiệt tình với phu nhân, nhưng lại lạnh nhạt với thiếu gia sao?
Thiếu gia chào hỏi phu nhân, mà Tô Dung cũng nhân cơ hội này trao đổi ánh mắt với Serena. Serena nhíu mày lắc đầu với Tô Dung, lập tức Tô Dung đã hiểu.
Thiếu gia cũng không phải là chủ nhà.
Tiếp theo có một phụ nhân đã hơi lớn tuổi sắc mặt tái nhợt đi đến, đi theo bên cạnh là Ngũ Minh Bạch. Nhìn qua Ngũ Minh Bạch dỗ phụ nhân kia rất vui vẻ, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất náo nhiệt.
Vị này là lão phu nhân.
Tô Dung và Ngũ Minh Bạch cũng hai mắt nhìn nhau, đối phương lắc đầu một cái, nhưng không phải ý phủ định, mà là lắc đầu vì không biết. Anh ấy không xác định được lão phu nhân có phải người đứng đầu nhà này không.
Hai người tiếp theo đến chính là lão gia và Pitt, khuôn mặt lão gia tái nhợt, gò má hóp lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Mà thứ làm cho người ta bất ngờ chính là sắc mặt của Pitt cũng tái nhợt, lúc đến cũng không thèm nhìn mấy người Tô Dung một cái nào.
Bộ dạng này có vấn đề, trái tim Tô Dung trầm xuống, lại nhìn về phía Ngũ Minh Bạch. Vẻ mặt của đối phương cũng khó coi, hiển nhiên biết được bây giờ trạng thái của Pitt không đúng.
Nhưng lúc này không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bời vì cơm trưa chính thức bắt đầu.
Serena là tiểu thiếp không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, chính cô ta không biết, đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Tô Dung, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Trái lại cô ta rất cẩn thận. Tô Dung nhíu mày, lắc đầu một cái trả lời cô ta.
Biết ý của cô, quả nhiên Serena không ngồi xuống, mà là đứng sau lưng thiếu gia.
Mọi người bắt đầu ăn cơm, điều tra viên đều biết không thể ăn thật được, hiển nhiên Ngũ Minh Bạch đã sớm có chuẩn bị, ngồi ở một bên nhìn người khác ăn.
Chú ý đến chuyện anh ấy hoàn toàn không động đũa, phu nhân nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi không ăn? Là ghét bỏ đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị sao?"
Lão phu nhân chủ động giúp giải thích: "Gần đây khẩu vị của hắn không tốt, trước đó còn than phiền với ta. Đứa nhỏ này rời nhà lâu như vậy, chắc chắn chịu nhiều khổ ở bên ngoài!"
Có thể để cho lão phu nhân giải thích như vậy, xem ra Ngũ Minh Bạch làm việc không tệ. Tô Dung kính nể nhìn đối phương một cái, quả nhiên giáo viên ở chỗ nào cũng rất có bản lĩnh.
Được rồi, không phải. Chỉ có thể nói người ta biết ứng đối trong mọi trường hợp.
Mà một màn tiếp theo, làm cho Tô Dung và hai điều tra viên còn lại trợn to hai mắt --- Pitt lại đang mở miệng ăn cơm.
Nên biết trong quy tắc đã nói rõ không thể nhận bất kỳ thứ gì ở trong triển lãm, người hơi có chút đầu óc sẽ không ăn những cái này.
Mặc dù Pitt không thông minh lắm, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không phải là người ngu, nếu không cũng không có khả năng thông qua hai quái đàm quy tắc.
Nhưng bây giờ anh ta lại không chút cố kỵ ăn đồ ăn trong phòng này, hơn nữa vẻ mặt của anh ta còn tái nhợt giống như đúc với người ở trong phòng triển lãm, Tô Dung không nhịn được đưa ra một phỏng đoán xấu --- Pitt đã bị ô nhiễm.
Bây giờ chỉ có hoa hồng của 'Pitt' mới chứng minh được điểm này. Tô Dung nhìn chằm chằm túi mà anh ta nhét hoa hồng vào, trong lòng đang suy nghĩ nên dùng cách nào để lấy hoa hồng kia ra nhìn kết quả một chút.
Cô lại nhìn Serena và Ngũ Minh Bạch, vẻ mặt của hai người đều ngưng trọng, hiển nhiên đã đoán được 'Pitt' xảy ra chuyện gì.
Vì thăm dò chuyện này, Ngũ Minh Bạch mở miệng hỏi lão gia: "Lão gia, ngài và vị thương nhân này đã nói xong chuyện làm ăn rồi sao?"