Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 371

Chương 371 -
Chương 371 -

Đây là một con số rất thú vị, theo lý thuyết mọi người đều quen thuộc với việc chín món ăn một món cảnh, tổng cộng có mười món mới đúng.

Lúc trước đi phá án, Tô Dung có từng tìm hiểu một chút, nếu như trong nhà hơi nghiêm một chút, tất cả món ăn trên bàn cơm cộng lại đều sẽ là số chẵn. Còn về số lẻ, đó là bữa cơm cho người chết ăn!

Nhà này cố ý bày cơm số lẻ, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán.

Sợ rằng trong cái nhà này có người chết, vận may không tốt, có lẽ tất cả mọi người đều là người chết cũng nên!

"Ngươi còn ngồi chỗ này làm gì, còn không nhanh đi đỡ phu nhân ăn cơm!" Thấy cô ngồi ở một bên, ma ma quản sự lập tức phân phó.

Tô Dung lập tức đứng dậy, lúc này cô mới biết mình lại là nha hoàn của phu nhân. Nếu nói sớm, cô cũng có thể đi trước làm quen đường rồi.

Tô Dung không biết làm sao nhìn một tiểu nha hoàn cũng đang rảnh tay: "Ngươi có muốn đi tìm phu nhân với ta hay không?"

Tiểu nha hoàn sửng sốt một chút, liếc nhìn xa xa, sau đó lắc đầu một cái: "Cái này không được đâu, tỷ tỷ, ngươi là nha hoàn trong phòng phu nhân, đi giúp đỡ rất bình thường, nhưng ta đi qua thì được xem là chuyện gì xảy ra chứ?"

Bị từ chối trong dự liệu, Tô Dung cũng không dây dưa, mà là đi theo phương hướng mà người nọ mới vừa nhìn đí. Vốn dĩ cô muốn kéo một người giúp mình chỉ đường, Mà ánh mắt mới vừa rồi của nha hoàn kia đã cho cô phương hướng.

Theo phương hướng này đi thẳng một cái, rất nhanh Tô Dung đã đi tới trước một gian phòng. Xung quanh chỗ này trồng một ít hoa, có mấy phần khí chất nghệ thuật.

Cô gõ cửa một cái, nghe được bên trong có giọng nữ để cho cô đi vào, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đẩy cửa vào.

Ở trong phòng, trước bàn trang điểm có một người phụ nữ nhợt nhạt yếu ớt như tờ giấy, mặc đồ trong màu trắng, đưa lưng về phía cửa, thật giống như một qủy mị.

Chắc lúc trước đối phương có dung mạo không tệ, sở dĩ nói "lúc trước", là bởi vì từ trong gương có thể nhìn ra, bộ dạng bây giờ của bà ta khô cằn, đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn, dung nhan đã không còn nữa. Nhưng lấy mắt nhìn của Tô Dung, có thì nhìn ra được bộ dạng xinh đẹp vốn có lúc trước.

Thấy bộ dạng này của bà ta, Tô Dung giật mình trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân, nên ăn cơm rồi."

"Đã đến buổi trưa rồi sao? Một ngày này, thời gian trôi qua thật nhanh." Phu nhân thở dài,vươn một tay ra.

Tô Dung vội vàng đi qua đỡ lấy tay bà ta, đối phương tiện tay cầm một mức hoa quả đưa cho Tô Dung: "Chờ lát nữa ngươi không thể ăn cơm, bây giờ ăn một chút lót bụng đi?"

"Không cần đâu phu nhân." Tô Dung vội vàng từ chối: "Nô tỳ không đói bụng, không thể phá hư quy củ được."

Nhưng cô nói xong vẫn đưa tay nhận mứt hoa quả của đối phương, cười nói: "Chỉ là phu nhân có thể khen thưởng cho đầu bếp, để lúc đó hắn vui vẻ, có lẽ có thể cho nô tỳ một bữa ăn khuya!"

"Quỷ nghịch nghợm nhà ngươi!" Phu nhân nghe vậy, cười một tiếng, nói đùa: "Nghe nói hôm nay trong nhà có rất nhiều người đến?"

"Đúng vậy ạ, có biểu thiếu gia, cô gái ngoại bang thiếu gia mới cưới, cùng với thương nhân nước ngoài." Tô Dung trả lời xong, lại thử thăm dò một chút: "Nô tỳ nghe nói thương nhân nước ngoài kia là tới nói chuyện làm ăn với chủ nhân trong nhà."

"Chủ nhân trong nhà?" Phu nhân giống như nghe được một chuyện người gì đó, dùng tay che miệng cười nói: "Ha ha ha ha hắn nói chuyện làm ăn với lão gia, nha đầu ngốc nhà ngươi không hiểu thì đừng có nói càn."

Nói như vậy, vậy lão gia không phải người đứng đầu trong nhà. Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tại sao phu nhân nghe cô nói như vậy thì lại cười chứ?

Người đứng đầu trong nhà không thể giao dịch với người nước ngoài sao?

Phu nhân không nói nữa, để cho Tô Dung phục vụ bà ta mặc quần áo. Quần áo cổ đại rất khó mặc, cũng may những quần áo kia đã được xếp ngăn ngắn theo thứ tự rất chỉnh tề, mặc mỗi một món vào, trừ phu nhân nói một câu vụng về ra thì không xảy ra chuyện gì cả.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, phu nhân đứng ở cửa chờ Tô Dung. Tô Dung còn tưởng rằng đối phương là muốn cô đi phía trước dẫn đường, vừa muốn đi về phía trước đột nhiên ý thức được chuyện không đúng.

Đây là nhà của người ta, dĩ nhiên không thể nào không biết đường. Lấy kinh nghiệm xem phim nhiều của cô, chắc là người làm nên đi theo sau lưng chủ nhân mới đúng.

Cho nên đối phương không phải là đang chờ cô dẫn đường, mà là chờ...

Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên Tô Dung nhìn thấy dù giấy lớn được đặt ở cửa. Cô bừng tỉnh hiệu ra, cầm dù giấy dầu đi ra ngoài, che khuất ánh sáng cho phu nhân.

Quả nhiên đối phương hài lòng đi về phía trước.

Khuôn mặt tái nhợt như vậy, chẳng lẽ cũng là vì không phơi nắng nên như vậy?

Tô Dung nghi ngờ trong lòng, tiếp tục dò hỏi: "Ngài thật sự rất không thích phơi nắng nha."

Phu nhân nghe vậy, đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dung. Sau đó bỗng nhiên mỉm cười.

Thôi xong, nói sai rồi. Trái tim Tô Dung đập mạnh một cái, quả nhiên nghe đối phương sâu xa nói: "Tại sao ta không phơi nắng chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tại sao? Bởi vì bà là người chết sao? Nhớ tới suy đoán lúc trước, Tô Dung không nhịn được lẩm bẩm.

Nhưng không thể nói ra lời như vậy, giống như trong quái đàm taxi, nếu để cho người chết biết mình đã chết, vậy chỉ sợ người chết tiếp theo chính là cô.

Nhưng cô cũng không thể nói không biết được, dù sao bây giờ nhân vật của cô chính là nha hoàn của phu nhân, hơn nữa còn là một nha hoàn phục vụ đã lâu, chắc chắn biết loại chuyện này.

"Ánh mắt trời không tốt đối với phu nhân, dĩ nhiên ngài không thích rồi." Cuối cùng Tô Dung cũng trả lời một câu rất mập mờ, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ngài còn chưa thấy cô gái ngoại bang kia đi?"

Bình Luận (0)
Comment