Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 370

Chương 370 -
Chương 370 -

"Tôi cũng không biết, đi một bước tính một bước đi, chỉ là tôi đoán đến lúc ăn cơm trưa, mọi người có thể gặp nhau." Đây cũng chỉ là suy đoán của Tô Dung, lấy trình độ hiểu biết của cô đối với quái đàm quy tắc, đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội làm một chuyện lớn.

Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào, trong phòng triển lãm này nhất định phải tách nhau ra. Có lẽ trong quái đàm này tách ra sẽ nguy hiểm, nhưng sẽ không chết.

Trong quái đàm này trừ đại sảnh của viện bảo tàng nghệ thuật ra thì không có đồng hồ, mấy người lại không có đạo cụ quái đàm tính giờ, thời gian gì đó cũng chỉ có thể tự suy đoán thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại nói: "Bây giờ chắc cũng gần 10 giờ rồi, chậm nhất là một giờ sau, đoán chừng mọi người có thể gặp mặt.”

Có người xác thực thời gian, Pitt yên tâm hơn nhiều, gật đầu đi theo Tô Dung tiếp tục đi về phía trước.

Mới vừa rồi lúc nói chuyện, Tô Dung cũng không quên quan sát hoàn cảnh. Thật ra cô không quá hiểu kết cấu nhà ở cổ đại, cũng không có khái niệm gì đối với "phòng khách nhà chính". Nhưng có thể dựa theo lời quản gia mà suy đoán, phòng khách nhà chính chắc là nơi tiếp khách.

Tô Dung nhanh chóng đi dạo hơn nửa căn nhà, cuối cùng dẫn Pitt đến trước một căn phòng. Sở dĩ lựa chọn nơi này, một là bởi vì chỗ này tương đối lớn, càng giống như là một phòng khách. Hai là bởi vì bên trong treo đầy tranh vẽ hội họa Phương Tây, nhìn qua là nơi chuyên chiêu đãi thương hộ nước ngoài.

Sau khi dẫn người vào, Tô Dung cũng không đi, cẩn thận đứng ở chỗ này.

Chỉ chốc lát sau quản gia đi đến, trong nháy mắt thấy ông ta, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình đã tìm được đúng chỗ rồi.

Sau khi quản gia đi vào, đầu tiên cười nói với Pitt: "Lão gia thay quần áo xong sẽ lập tức đến liền."

Sau đó ông ta nhìn về phía Tô Dung: "Ngươi có thể đi xuống."

Đi xuống? Đi đâu?

Tô Dung mơ màng cung kính rời đi. Mới vừa đi không được bao xa, đã bị người gọi là. Người đến là một người phụ nữ trung niên vóc người phát tướng, quần áo mặc trên người không bằng quản gia mới vừa rồi, nhưng cũng không qua loa rách rưới.

Chú ý đến vết chai trên tay đối phương, Tô Dung đã hiểu. Chắc người này cũng là nha hoàn, chỉ là quản sự trong đám nha hoàn.

Quả nhiên người phụ nữ kia ra lệnh về phía cô: "Trong nhà đang cần người, nha đầu nhà ngươi chạy lung tung ở chỗ này làm gì? Nhanh theo ta đi làm việc!"

Tô Dung đi theo bà ta đến phòng bếp, trong phòng bếp có một đống người, đều vội vàng làm việc khí thế ngất trời. Người thì xắc nguyên liệu nấu ăn, người thì bổ củi, người thì rửa nguyên liệu, nấu đồ ăn, thật sự là một mảnh náo nhiệt yên bình.

Nhưng Tô Dung cũng không buông lỏng cảnh giác, phải biết đây chính là ở trong quái đàm. Cô đi theo làm việc chung với những người khác, chẳng qua là rửa các loại nguyên liệu nấu ăn.

Có lúc có người muốn tiện tay đút cái gì cho cô ăn, đều bị Tô Dung liên tục từ chối. Trong quy tắc có viết, điều tra viên chỉ có thể tiếp nhận con dấu ở chỗ này, ngoài ra không được nhận bất kỳ vật gì. Thức ăn cũng là vật khác, tất nhiên không thể nhận.

Củi đốt không đủ dùng, ma ma quản sự thấy Tô Dung đã rảnh tay, phân phó nói: "Ngươi đi tìm chút đồ đốt lửa đi, ghế cũ gì đó cũng được, lão phu nhân sẽ không trách mắng đâu."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày. Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được cô, nhưng mà vấn đề ở chỗ quy tắc thứ 4 có nói, không nên phá hư đồ trong nhà. Lão phu nhân không trách mắng cũng vô ích, Tô Dung dám khẳng định, chỉ cần cô cầm bấy kỳ đồ gì trong phòng triển lãm đưa cho người khác làm củi đốt chính là không tuân thủ quy tắc.

Nhưng nếu như không tìm ra được thứ gì ma ma quản sự nhất định sẽ tức giận, quy tắc thứ 2 đã nói không thể chọc cho bất kỳ người nào trong nhà.

Hai bên đều có quy tắc kiềm chế, cô nên làm thế nào đây?

"Còn cần bao nhiêu ạ?" Tô Dung cung kính hỏi.

Ma ma quản ự nhìn hai lò bếp bên kia, sau đó nói: "Một chút là được, nhanh chóng làm xong đi."

Vậy thì dễ làm. Tô Dung cởi áo khoác của mình ra, ngoan ngoãn nói: "Dùng cái này được không ạ? Coi như lão phu nhân đồng ý, nô tỳ nghĩ mình là người làm cũng không tiện đốt đồ của chủ nhân."

Thấy cô thức thời như vậy, ma ma hài lòng gật đầu: "Có thể, trái lại người rất lo nghĩ cho chủ tử. Đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh.”

Bây giờ đã đến tháng tư, cuối mùa xuân. Thời tiết đã ấm trở lại, nhưng chỉ mặc áo tay ngắn rất dễ dàng bị cảm.

"Cảm ơn ma ma." Tô Dung làm ra bộ dạng cảm kích, ngồi xổm ở một bên nghỉ ngơi. Mặc dù đối phương nói để cho cô đi nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô cũng không biết bản thân mình nên đi chỗ nào, còn không bằng ở chỗ này chờ.

Bây giờ cô biết chủ tử trong nhà này có lão gia, phu nhân, thiếu gia, lão phu nhân, nếu như không có người khác, như vậy trong những người này chắc có một người là mục tiêu để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù ngoài mặt lão gia chính là người đứng đầu trong nhà, nhưng sao quái đàm quy tắc có thể dễ dàng như vậy được! Tô Dung suy đoán chắc chắn phải có gì đó giấu diếm bên trong.

Sau khi xác định mục tiêu, nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra phương pháp làm cho đối phương vừa lòng. Liên quan đến chuyện này, ở trong suy nghĩ của Tô Dung, phương pháp để cho mỗi người bọn họ làm chủ tử hài lòng đều không giống nhau.

Dù sao tiêu chuẩn hài lòng của chủ tử đối với nha hoàn khẳng định không thể nào giống với tiêu chuẩn đối với biểu thiếu gia được.

Bọn họ không có cách nào sao chép câu trả lời của đối phương.

Thời gian trôi qua rất nhanh, từng đĩa thức ăn được làm xong, đề được những nha hoàn khác bưng đi ra ngoài. Tô Dung đếm một chút, tổng công có tám món ăn một món canh, tổng cộng có chín món.

Bình Luận (0)
Comment