Tiến vào phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, giống với trước kia, đi vào chỗ này thì thấy một cái quầy, mà phòng triển lãm thì ở sau tấm bình phong.
Nhân viên ở trong quầy cũng cầm ra bốn đóa hoa hồng trắng và bốn tờ quy tắc: "Hoan nghênh mấy vị đi đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại, ở đây bố trí ra một gia đình cổ đại một cách hoàn chỉnh, hy vọng mấy vị có thể thưởng thức một cách vui vẻ. Trong lúc các vị tham qua tôi sẽ rời khỏi phòng triển lãm, nếu như có cần gì có thể đi ra ngoài gọi tôi."
Phòng triển lãm ở chỗ này không phải theo kiểu loại hình hành lang như cái trước, mà là theo kiểu xây dựng cảnh thật.
Nghĩ như vậy, Tô Dung bắt đầu đọc quy tắc của phòng triển lãm này.
《 Quy tắc phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại》
Một, trong nhà cổ có người sống, người đi thăm quan nên thuận theo lối sống của chủ nhà.
Hai, không nên chọc cho chủ nhà tức giận, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Ba, con dấu ở trong tay chủ nhà, để cho anh ấy/ cô ấy hài lòng mới có được con dấu.
Bốn, vật trong phòng triển lãm đều vô cùng quý giá, nghiêm cấm làm hư hại.
Năm, ở trong nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít rất là bình thường, không cần để ý đến.
Sáu, trừ nhân viên ra, không được nhận đồ vật gì của bất kỳ người nào ở trong phòng triển lãm, ngoại trừ con dấu.
Trong sáu quy tắc này cũng chỉ có một quy tắc bị sai, rất hiển nhiên, là quy tắc thứ 5.
Nếu như ở nhà cổ nghe được tiếng khóc thút thít, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề gì.
"Ý của quy tắc thứ nhất chính là muốn chúng ta đóng vai nhân vật sao?" Serena hỏi. Mặc dù cô ta không ở trong đội ngũ của Tô Dung, nhưng nếu chỉ là đưa ra suy nghĩ, bọn họ cũng không ngại.
Ngũ Minh Bạch cũng có suy nghĩ giống cô ta: "Chúng ta có thể phải học tập phương thức sống của người cổ đại."
Cảm ơn phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại bên trong quái đàm quy tắc này là cổ đại Hoa Hạ, cũng không phải là của nước ngoài, nếu không bọn họ thật sự không biết.
Mà bây giờ người không biết chính là Pitt và Serena, nhưng mấy người Tô Dung cũng không có ý giải thích cho cô ta, chỉ là báo một tiếng tiếp theo tốt nhất nên cẩn thận, có thể yên lặng thì đừng mở miệng, sau đó bỏ hoa vào trong túi, chuẩn bị đi vào.
Trước khi vượt qua bình phong, Ngũ Minh Bạch nhắc nhớ: "Qua mỗi một khoảng thời gian chúng ta tụ lại nhìn thử hoa hồng của nhau có thay đổi màu sắc hay không, không nên quên."
Mọi người đều gật đầu.
Đi vào nhìn một cái, quả nhiên là một ngôi nhà, tất cả mọi người đang đứng ở ngoài cửa. Đẩy cửa đi vào, lão quản gia mặc áo dày có chút cũ cùng với quần màu đen có chỗ vá đứng ở trong bóng tối dưới mái hiên, sắc mặt ảm đạm, trong tay cầm một cái dù.
Ông ta nhìn mọi người, trước tiên cung kính với Ngũ Minh Bạch: "Biểu thiếu gia đã về? Từ biệt nhiều năm, lão phu nhân rất nhớ ngài, mỗi ngày đều nhắc đến! Một lát nữa ngài có thể đi thăm bà ấy một chút."
Ngũ Minh Bạch nghe vậy, lập tức tiến vào trạng thái nhân vật, tao nhã lễ độ nói: "Đa tạ, ta đã biết.”
Quản gia hài lòng gật đầu một cái, lại nhìn về phía Pitt: "Tiên sinh là thương nhân nước ngoài mà lão gia mời đến đi? Làm phiền ngài trước tiên đi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, lão gia lập tức đến.”
Mặc dù không biết quy củ gì hết, nhưng Pitt cũng được xem là thông minh, cũng học bộ dạng mới vừa rồi của Ngũ Minh Bạch, hơi khom người đáp: "Cảm ơn, ta biết rồi."
Nghe quản gia sắp xếp từng người, đột nhiên Tô Dung thay đổi sắc mặt. Dựa theo lời của đối phương, tiếp theo bọn họ nhất định sẽ phải chia nhau ra, vậy thì rất nguy hiểm.
"Ngươi đó! Nhìn cái gì? Còn không mau dẫn khách đi vào phòng khách đi?" Trong chốc lát quản gia thay đổi vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, nghiêm nghị la rầy Tô Dung.
Nghe xong lời này, lúc này Tô Dung đã hiểu, bây giờ nhân vật của mình chính là một nha hoàn nhỏ.
Coi như cô xui xẻo! Người khác đều được phân phối thành chủ, chỉ có cô là người làm.
Tô Dung cười khổ một tiếng, cung kính vươn tay với Pitt: "Khách quý, tôi... Nô tỳ dẫn ngài đi vào phòng khách."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô đi rất chậm, muốn nghe thử Serena có thân phận gì. Rất nhanh cô đã nghe rõ, Serena là tiểu thiếp ngoại bang mà thiếu gia mới cưới về.
Chỗ thú vị chính là thân phận của mỗi người đều không cho người ta cảm thấy đột ngột, mặc kệ là thương nhân nước ngoài, hay là tiểu thiếp ngoại bang, đều chính xác là người nước ngoài. Mà nha hoàn, biểu thiếu gia gì đó, thì đều là người Hoa, lại còn đối ứng với giới tính.
Nói cách khác, thân phận của mọi người đều là cố ý chuẩn bị, mà không phải phân phối ngẫu nhiên. Tô Dung thật sự rất tò mò đám người Adam đi vào chỗ này, sẽ được sắp xếp thân phận gì.
Là một thượng đội nước ngoài sao?
Tô Dung lắc đầu một cái, dẫn Pitt rời khỏi tầm mắt của lão quản gia, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh. Cô cần tìm được phòng khách ở chỗ nào, không thể dẫn Pitt đi sai chỗ, nếu không đoán chừng có thể kết thúc phòng triển lãm này trước thời hạn.
Cô vừa quan sát vừa dặn dò Pitt: "Dưới tình huống bình thường, lão gia chính là người đứng đầu một nhà. Thân phận bây giờ của anh là thương nhân nước ngoài, bản thân chính là một người nước ngoài, cho nên cũng không cần quá gò bó. Lúc nói chuyện với lão gia cố gắng phán đoán xem thử hắn ta có phải là người đứng đầu của nhà này không."
"Tôi biết rồi, cô yên tâm đi." Pitt vỗ ngực đảm bảo, sau đó lại vô cùng lo lắng nói: "Nhưng sau khi tôi đi vào phòng khách lúc nào có thể tụ họp lại với các người chứ? Chúng ta không phải không thể tách ra sao?"
Nói thật anh ta sợ làm nhiệm vụ một mình, dù sao Pitt biết mình không thông minh, phối hợp với đồng đội thì tạm được, nếu như một mình mình rất dễ xảy ra chuyện rắc rối. Nhất là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, hơn nữa trong quy tắc còn nói sau khi tách nhau ra sẽ rất nguy hiểm.