Cho nên cô không hề chiếm ưu thế.
Dưới tình huống này, dĩ nhiên nếu có thể để lại cho mình một phần đảm bảo, có thể dùng làm giao dịch, cũng có thể làm đường lui cho mình. Nếu như cuối cùng không xuất hiện kết quả xấu nhất mà cô dự đoán, như vậy phần tờ hướng dẫn này có thể giúp đỡ người nước ngoài kia thông quan, cũng không có hại gì đối với cô cả.
Nhất cử nhiều tiện, sao không làm chứ?
Tô Dung tỉnh bơ cất tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài vào trong túi mình, lúc này mới đi theo mọi người ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, Tô Dung cảm thấy cả người thả lỏng không ít. Cô rất quen thuộc loại cảm giác này, là cảm giác sau khi ô nhiễm rồi uống thuốc. Có thể nói chính là cảm giác thoải mái khi ô nhiễm đã bị thanh trừ sạch sẽ.
Đột nhiên Pitt kinh ngạc hỏi: "Hoa hồng trên đầu Tô Dung biến thành màu hồng đậm!"
Nghe vậy, Tô Dung lấy hoa trên đầu mình xuống, quả nhiên nhìn thấy vốn dĩ là hoa hồng màu trắng biến thành màu hồng đậm.
Chờ chút? Bây giờ thị giác của cô đã giống với Pitt rồi sao?
Nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Dung nói với Pitt: "Lấy hoa hồng của anh ra đi."
Nghe được lời của cô, Pitt lập tức từ trong túi móc ra hoa hồng của mình, hiển nhiên đóa hoa hồng kia cũng biến thành màu hồng.
Thấy vậy, Serena và Ngũ Minh Bạch cũng lấy hoa hồng của mình ra. Ngũ Minh Bạch cũng là màu hồng, mà Serena thì đã biến thành màu hồng đậm, sắp gần đến màu đỏ rồi.
"Đây là xảy ra chuyện gì." Pitt kinh ngạc hỏi.
Ngũ Minh Bạch đã có chút suy đoán về chuyện này, không chắc chắn nói: "Chẳng lẽ màu sắc của hoa hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của chúng ta?"
"Đúng là như vậy." Tô Dung khẳng định suy đoán của anh ấy: "Năm màu sắc hồng nhạt, hồng, hồng đậm, hồng đỏ, đỏ, chắc là trình độ ô nhiễm, chờ đến màu đỏ đậm chính là hoàn toàn bị ô nhiễm. Dĩ nhiên, có thể còn có màu sắc khác nữa mà chúng ta không phát hiện ra.”
"Chờ một chút? Tôi không hiểu." Serena nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao lúc chúng ta ở bên trong không thấy được màu sắc thay đổi của hoa hồng?"
Lúc này Ngũ Minh Bạch trả lời cô ta: "Chắc là ô nhiễm thay đổi nhận biết đi? Trước kia tôi đã gặp một tình huống tương tự thế này."
Tô Dung gật đầu một cái: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng ta ở bên trong mặc kệ ô nhiễm đến loại trình độ nào, tự mình nhìn hoa hồng của mình cũng chỉ có màu trắng thôi. Sau khi nhận biết bị ô nhiễm, tôi chỉ có thể nhìn được trình độ ô nhiễm lấy tôi làm tiêu chuẩn. Ví dụ như mới vừa rồi tôi đã bị ô nhiễm thành màu hồng đậm, cho nên nhìn hoa hồng của người bị ô nhiễm thấp hơn tôi cũng chỉ nhìn ra được là màu trắng. Lại nhìn ra được màu hồng nhạt vì Serena đã có trình độ ô nhiễm cao hơn tôi. Mà hai người các anh thì bị ô nhiễm thấp nhất, cho nên nhìn ra hoa hồng của Serena thành màu hồng đậm, còn của tôi thành màu hồng nhạt."
Thật ra cái này cũng không quá dễ hiểu, nhưng cũng may mọi người đều không ngốc, lại từng trải qua quái đàm, rất nhanh đã hiểu.
Hiểu một suy ra ba, trong mắt Ngũ Minh Bạch thoáng qua ánh sáng vui mừng kinh ngạc: "Nói như vậy, bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy được màu sắc chính xác, có phải đại biểu ô nhiễm trên người chúng ta đã biến mất rồi không?"
Nghe được lời này, Serena cũng vui mừng nói: "Cho nên hoa hồng có tác dụng chính là giúp chúng ta chứa ô nhiễm đi!"
Cô ta nói xong thì vứt hoa hồng của mình vào thùng rác, dựa theo quy tắc sau khi đi ra từ phòng triển lãm, mặc kệ hoa hồng có màu gì, đều nên vứt đi.
"Lại nói Serena biến thành màu đỏ thẫm là bởi vì cô nói chuyện với người trong hình đúng không?" Pitt đột nhiên hỏi, chờ mọi người điều gật đầu mới tiếp tục hỏi: "Vậy Tô Dung, cô tại sao lại có màu sắc khác với tôi và Ngũ Minh Bạch?"
Tô Dung đã chắc chắn ô nhiễm của mình đã bị thanh trừ, lúc này có thể nói thật được rồi: "Bởi vì tôi cũng nghe được người trong hình nói chuyện với mình, nhưng tôi không trả lời nó, cho nên trình độ ô nhiễm ít hơn Serena."
"Cái gì? Cô cũng nghe được!" Vẻ mặt của Pitt thay đổi: "Vậy tại sao lúc ấy cô không nói gì?"
Tô Dung hỏi ngược lại anh ta: "Nếu như lúc ấy tôi nói, có phải anh sẽ mặc kệ tôi có nói chuyện với người trong hình không, đều sẽ lựa chọn tránh xa tôi?"
Trên thực tế trong quy tắc chỉ nói phải cách xa người nói chuyện với người trong hình, nhưng nếu nghĩ cẩn thận, đại khái chỉ cần người nghe được người trong hình nói chuyện, cũng là một chuyện ác không thể tha thứ với những người khác.
"..." Pitt không có lời nào để nói.
Tô Dung không có ý định nghe câu trả lời của anh ta, tiếp tục nói: "Tôi tự biết, tôi không có xúc phạm quy tắc là được rồi, có một số việc trái lại nói ra chính là tự tìm phiền phức."
"Loại lo lắng này rất có đạo lý." Thấy được bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, Ngũ Minh Bạch đổi chủ đề nói chuyện: "Nhìn trong sảnh không có bóng người, chắc đám Adam chưa đi ra, tiếp theo chúng ta đi phòng triển lãm nào."
Nghe vậy, Pitt gãi đầu hỏi: “Nếu không chúng ta lại đi hỏi nhân viên kia một chút."
Anh ta nói xong thì ôm thân thể của người đàn ông nước ngoài theo kiểu ôm công chúa, đi về phía nhân viên kia.
Tô Dung cũng không ngăn cản anh ta, nhưng cô đoán chắc nhân viên sẽ không trả lời. Dù sao đối phương cũng chỉ là nhân viên ở chỗ này, mà không phải là người xuất hiện để đặc biệt giúp đỡ điều tra viên. Giúp một lần đã xem như có tình có nghĩa, nếu tiếp tục giúp sẽ bị "nó" để mắt đến.
Đúng như dự đoán, Pitt không công mà về, chỉ là đối phương lễ phép mỉm cười, không có tiết lộ bất kỳ tin tức nào. Mà Pitt đưa người đàn ông nước ngoài đã hôn mê cho nhân viên trông coi, để tránh mang theo đối phương lại gặp nguy hiểm.
Dĩ nhiên tờ hướng dẫn của người đàn ông nước ngoài này vẫn ở trong túi của Tô Dung.
Serena đề nghị:" Tổng cộng có bốn phòng triển lãm, đám Adam đã đi phòng triển lãm tranh sơn dầu, chúng ta không thể đụng mặt bọn họ được, cũng chỉ có thể chọn hiện đại hoặc cổ đại thôi."
Nghe được câu nói này, Tô Dung cảm giác có chút không đúng. Không phải Serena có chỗ không đúng mà là những lời này có chỗ không đúng. Nhưng cô suy nghĩ lại cũng không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, vì vậy cũng không xoắn xuýt, mở miệng nói: "Chúng ta đến phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại đi."
Cô đã trải qua mấy quái đàm quy tắc, bối cảnh cô gặp đều là bối cảnh hiện đại, rất ít khi gặp quái đàm quy tắc bản cổ đại.
Cho nên thật ra Tô Dung vô cùng tò mò, phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại sẽ có quy tắc dạng gì.