"Thông qua quy tắc." Tô Dung lời ý ít nhiều nói ra kết quả suy luận của mình. Dĩ nhiên, cô giấu chuyện mình cũng đã nghe được tiếng nói chuyện của người trong hình.
Nếu như nói ra lời này, những người khác nhất định sẽ cảm thấy cô cũng bị ô nhiễm, thậm chí dựa vào quy tắc cách xa cô, mặc dù cô cũng không xúc phạm quy tắc. Nhưng nhân tính chính là như vậy, không có gì phải chỉ trích cả.
Nhưng Tô Dung không muốn đi một mình ở chỗ này, cho nên cô sẽ không nói ra chuyện này. Đây cũng là do cô có bản lĩnh giấu diếm, vì sao phải nói ra.
Dĩ nhiên có phải cô bị ô nhiễm cho nên cho ra một câu trả lời sai hay không, Tô Dung chỉ có thể nói trình độ ô nhiễm hiện tại chỉ có thể ảnh hưởng đến nhận biết, còn chưa đủ tạo thành ảnh hưởng đối với suy luận của cô.
Có lẽ cô có chút kiêu ngạo, nhưng ở chỗ này không có một ai có thực lực để cho cô tín nhiệm cả? Nếu như ở chỗ này là Bạch Liễm, cô sẽ không nói lời nào ôm đùi, đi theo anh.
Nghe xong suy luận của cô, ba người còn lại điều rất khiếp sợ. Một chút suy luận này không nhất định rất khó nghĩ ra, nhưng bọn họ cũng nhất định không nghĩ ra nhanh như vậy.
Giống như thấy được hy vọng, Serena lập tức vội vàng cầu xin: "Cô thông minh như vậy nhất định còn có thể nghĩ ra được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Cô khẳng định cũng không muốn nhìn thấy tình huống giết lẫn nhau đúng không."
Ngũ Minh Bạch và Pitt cũng nhìn về phía Tô Dung, Ngũ Minh Bạch chủ động nói: "Cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần khó xử. Nếu như quả thật không nghĩ ra, vậy cứ mang theo người ngất xỉu kia đi ra ngoài đi, đến đại sảnh chờ chúng tôi là được."
Còn về chuyện ai có thể đi ra ngoài hội họp với cô, đó chính là người sống đi ra trong trận canh tranh này.
"Tôi đang suy nghĩ một chuyện." Tô Dung trầm tư nói: "Mục đích mà tấm hình kia tìm cô, trừ đầu độc cô giết người, còn có một mục đích khác chính là hy vọng cô có thể dẫn người đến trước mặt nó, để cho nó lấy được linh hồn hoàn chỉnh."
Nghe được lời của cô, Ngũ Minh Bạch hình như cũng hiểu được chút gì đó: "Những tấm hình đó đều cần linh hồn của điều tra viên, nhưng chuyện này có thể chứng minh được cái gì? Bọn nó không có linh hồn, lại không thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?"
Không, chuyện này chỉ có thể nói rõ bọn nó không có linh hồn hoàn chỉnh? Nếu như không có một chút linh hồn, vậy bọn chó từ chỗ nào có được ý thức linh hồn chứ?
Đây chính là suy đoán của Tô Dung, mục đích mà tấm hình khát vọng linh hồn hoàn chỉnh có thể là vì bọn nó không có linh hồn, nhưng cũng có thể đến từ nguyên nhân linh hồn của bọn nó không trọn vẹn.
Nếu như là nguyên nhân sau, vậy mọi chuyện dễ làm rồi.
Tô Dung tìm được tấm hình mà lúc trước mình nhìn thấy nước sông chảy, sau đó nhìn về phía Ngũ Minh Bạch: "Lúc ấy anh thấy tấm hình nào động?"
Nhìn bức hình Ngũ Minh Bạch chỉ cách đó không xa, Tô Dung gật đầu, tỏ ý Ngũ Minh Bạch đưa bao tay cho cô.
Sau khi Tô Dung nhận lấy bao tay thì đeo lên, tháo bức hình con sông trên tường xuống, dùng tấm hình này chạm vào tấm hình mà Ngũ Minh Bạch chỉ kia.
Sau khi làm xong hết, cô mới lên tiếng; "Anh nguyện ý dùng một cơ hội thử đúng sai không? Tôi phải nói trước, tỷ lệ chính xác của cái này chỉ có 50% thôi!"
50% còn lại chính là trong hình không có một chút linh hồn nào cả, phải dùng linh hồn điều tra viên bù vào.
Nghe vậy, Ngũ Minh Bạch trịnh trọng gật đầu, nói với tấm hình kia: "Mày là tác phẩm ảnh chụp hoàn mỹ nhất."
Một giây tiếp theo, dưới góc phải của tấm hình này xuất hiện một con dấu giống như đúc với vừa rồi,
Ngũ Minh Bạch vui mừng trong lòng, lập tức cầm tờ hướng dẫn in lên.
Anh ấy cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tô Dung chứng minh được suy đoán của mình, cũng đồng nghĩa với việc mọi người không cần giết lẫn nhau. Trên mặt mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, nhanh chóng bắt chước làm theo.
Rất nhanh, ba người đều đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có người đàn ông nước ngoài té xỉu là chưa hoàn thành.
Tô Dung suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tấm hình có linh hồn, sau khi nói xong câu kia với tấm hình này, lại cầm tờ hướng dẫn trong túi đối phương in lên con dấu.
"Được rồi, lôi anh ta ra ngoài đi, có thể sống hay không đề dựa vào mệnh của anh ta." Tô Dung tùy ý phất tay, tỏ ý hai người đàn ông động thủ.
Nhìn mặt ngoài là cô có lòng tốt giúp đỡ người đàn ông nước ngoài, để cho anh ta trong lúc hôn mê cũng có thể được con dấu, chỉ cần không chết, gom đủ con dấu, cuối cùng có thể thông quan với bọn họ.
Nhưng trên thực tế Tô Dung làm những chuyện này là vì mình, cô còn chưa có lòng tốt đến mức giúp đỡ một người hoàn toàn không quen biết.
Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Tô Dung chú ý đến quy tắc thứ 8: [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn, hoặc giao tờ hướng dẫn cho người khác.]
Trong những lời này có hai tin tức được tiết lộ, một là tờ hướng dẫn vô cùng quan trọng, hai là tờ hướng dẫn có thể bị cướp.
Nên biết trong lời [tuyệt đối không được làm mất tờ hướng dẫn] này không có chủ ngữ, nó chỉ là nhấn mạnh trong tay điều tra viên nhất định phải có một tờ hướng dẫn, nhưng cũng không nói là tờ hướng dẫn của ai.
Như vậy có thể hiểu là tờ hướng dẫn của mình bị cướp, mình tự làm mất, hoặc là tờ hướng dẫn của mình thiếu con dấu đều có thể đi cướp của người khác.
Cho nên cô giữ lại một phần hướng dẫn, cố gắng để trên tờ giấy hướng dẫn của người đàn ông có thêm con dấu, là vì để lại đường lui cho mình.
Ở trong quái đàm này, cô không thể sử dụng [xẻng phệ linh], cũng không thể hiện ra giá trị võ lực hoàn chỉnh vượt qua giá trị võ lực chỉ tham gia hai quái đàm.