Mà điều 12 có trong tờ hướng dẫn trước đã biến mất.
Trên bản chất, thay đổi của những quy tắc này là trái ngược với quy tắc vốn có mà thôi. Ngay cả nơi bị tô đỏ cũng không khác nhau gì.
Vì có thể dạo xong hết tất cả phòng triển lãm, những người khác nhất định sẽ đi đến chỗ này. Cho nên bây giờ cô không cần một mình mạo hiểm đi vào phòng triển lãm tượng sáp, chỉ cần ở chỗ này chờ những người khác đến là được rồi.
Tô Dung ngồi ở trên ghế vừa chờ người vừa suy nghĩ đến chuyện khác. bây giờ trong tay cô chỉ còn lại một tờ hướng dẫn, mà dựa theo quy tắc, cô cần gom đủ con dấu của tất cả các phòng triển lãm.
Như vậy con dấu của phòng triển lãm tượng sáp sẽ in vào tờ hướng dẫn trước đó, hay là tờ hướng dẫn mới vừa nhận?
Nghĩ như vậy, Tô Dung cố ý hỏi nhân viên một chút. Nhân viên đồng phục đỏ trả lời: "Dĩ nhiên con dấu phải in lên tờ hướng dẫn của chúng tôi rồi."
"Thì ra là như vậy." Tô Dung nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sở dĩ cô hỏi cái này, cũng không phải thật sự muốn lấy được câu trả lời, mà là muốn xác định lập trường của nhân viên đồng phục màu đỏ.
Hiển nhiên đối phương không đứng phe của điều tra viên, thậm chí còn không tính đứng ở phe trung lập nữa.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Tô Dung đã đoán được --- con dấu này nhất định có thể in trên tờ hướng dẫn trước.
Lúc mới bắt đầu mỗi người chỉ có một tờ hướng dẫn, con dấu ở các phòng triển lãm của viện bảo tàng nghệ thuật gốc đều cần in trên tờ hướng dẫn này. Mà muốn có được tờ hướng dẫn ở chỗ này lại cần có tờ hướng dẫn trước để đổi.
Nếu như con dấu mới nhất định phải in trên tờ hướng dẫn mới, vậy thì đại biểu trong 12 người bọn họ chỉ có tối đa sáu người thông qua. Tờ hướng dẫn của sáu người còn lại sẽ mở đường cho những người khác.
Nhưng quái đàm này tuyệt đối không có người chết, cho nên con dấu mới không thể được in trên tờ hướng dẫn mới được.
Nhân viên đồng phục đỏ đang nói dối!
Chuyện này thật sự rất mới lạ, ở viện bảo tàng nghệ thuật gốc nhân viên được xem như nghiêng về phía điều tra viên. Một điểm này có thể thấy được từ việc nhân viên đồng phục xanh da trời trả lời chính xác lựa chọn phòng triển lãm để bắt đầu.
Nhưng viện bảo tàng nghệ thuật ở không gian khác này, nhân viên lại không nghiêng về phía bọn họ.
Đương nhiên còn có một loại khả năng chính là nhân viên đồng phục đỏ cũng bị quy tắc lừa, hắn ta thật sự cho rằng con dấu phải in trên tờ hướng dẫn mới.
Chẳng qua trong lòng Tô Dung vẫn có mấy phần cảnh giác.
Tô Dung trở lại chỗ ngồi không được bao lâu, một cánh cửa phòng triển lãm đột nhiên mở ra. Còn chưa chờ người đi ra, Tô Dung lập tức hô lên: "Đừng đóng cửa!"
Người nọ sửng sốt một chút, dò đầu ra nhìn về phía Tô Dung. Thấy bên ngoài chỉ có một mình Tô Dung, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: "Chuyện gì xảy ra? Sao chỉ có một mình cô ở chỗ này?"
Nhìn người đến, Tô Dung sửng sốt một chút, bởi vì người này chính là Adam!
Trong công việc, thành kiến lúc trước vẫn để qua một bên. Tô Dung cũng biết mình một thân một mình có chút khả nghi, vì vậy chủ động giải thích tình huống bây giờ cho cậu ta.
Nghe xong lời kể của cô, Adam ném cho cô một viên thuốc màu xanh: "Đây là thuốc nói thật, uống nó vào lại trả lời mấy câu hỏi của tôi, tôi mới có thể tin tưởng cô."
"Đây là đạo cụ quái đàm mà cậu tiêu diệt nguồn ô nhiễm có được?" Cầm lấy thuốc, Tô Dung hỏi một câu trước. Nếu như đây là thật, vậy cái giá cũng quá rẻ rồi, Tô Dung nghi ngờ cái thế giới này lại để cho cô ăn gian rồi.
"Dĩ nhiên không phải!" Adam cười nhạo một tiếng: "Đây là chính phủ nước A đưa cho tôi."
Thì ra là như vậy. Tô Dung đã hiểu. Cũng đúng, vốn dĩ nước A có khuynh hướng dùng lực lượng lớn nghiêng về giai cấp tinh anh, bây giờ muốn đào tạo một điều tra viên, dĩ nhiên sẽ không keo kiệt cho cậu ta đạo cụ.
Cô nhún vai, ném viên thuốc màu xanh kia trở lại: "Cậu dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ trả lời cậu?"
Muốn thông quan thì nhất định phải lấy được con dấu của tất cả phòng triển lãm, mà tất cả phòng triển lãm bao gồm cả phòng triển lãm tượng sáp. Cho nên cậu ta muốn thông quan, sớm hay muộn gì cũng phải đến đây, dĩ nhiên Tô Dung không cần giải thích gì, bởi vì chỗ mà cô đang ngồi chính là con đường phải đi khi muốn thông qua.
Nghe vậy, Adam hừ một tiếng, thấy không lừa gạt được, cũng trực tiếp đi ra. Cậu ta có suy nghĩ giống với Tô Dung, lúc nghe Tô Dung kể lại tình huống cũng biết đối phương không có gạt mình.
Chỉ là nếu mặt ngoài đã chiếm ưu thế, vậy tất nhiên cậu ta nên mưu lợi cho mình. Nếu như Tô Dung không suy nghĩ gì uống viên thuốc kia, như vậy không phải cậu ta có thể kiếm được câu trả lời của ba câu hỏi miễn phí sao?
Lúc đi ra cậu ta cũng không cố ý đóng cửa, dù sao đây là đường bọn họ trở về, đóng cửa tương đương với chuyện giao tính mạng cho những người bên ngoài. Cậu ta chỉ tin tưởng mình, dĩ nhiên sẽ không đóng cửa.
Từ suy nghĩ cẩn thận, cậu ta còn để cho Tô Dung dời một cái ghế chặn cánh cửa lại, tránh cho bị gió thổi đóng lại.
Một loại hành động này làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Vốn dĩ lúc ấy khi cô nhìn thấy video phỏng vấn của Adam, cùng với hành động sau khi cậu ta tiến vào quái đàm quy tắc, còn tưởng rằng Adam này chỉ có hư danh, chẳng qua là "anh hùng" được nước A thuận theo thời thế đẩy ra mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy hành động của đối phương hiển nhiên không vô năng như trong tưởng tượng của cô. Vậy một loại hành động ngu ngốc lúc trước của cậu ta rất đáng để nghiên cứu.