Lúc bọn họ đang nói chuyện, Ngũ Minh Bạch đi đến, anh ấy lấy điện thoại ra, cười hỏi Tô Dung: "Có thể thêm bạn không?"
Bởi vì ở trong quái đàm quy tắc hai người hợp tác không tệ, Tô Dung gật đầu một cái, kết bạn với anh ấy.
Sau khi thêm bạn xong, Ngũ Minh Bạch thở dài nói: "Bên chỗ chúng ta hình như có rất nhiều người bị nhốt vào bên trong, cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào."
---
Mười phút sau, tất cả quái đàm quy tắc đều đã kết thúc. Người thông quan tụ lại một chỗ trạm nghỉ ngơi của chính phủ nước mình. Tô Dung liếc nhìn một cái, lúc mới bắt đầu đội ngũ Hoa Hạ là sáu mươi bảy mươi người, bây giờ chỉ còn lại gần 10 người.
Rất may mắn là trong giây phút cuối cùng Điền Khinh Khinh cũng đi ra, chẳng qua cô ấy tự sát để đi ra ngoài, mà không phải là thông quan.
Hỏi cô ấy tại sao lại lựa chọn tự sát, câu trả lời của Điền Khinh Khinh chính là đạo cụ quái đàm nhắc nhở cô ấy. Vào lúc cô ấy phát hiện mình rơi vào tuyệt cảnh, cô ấy sử dụng cơ hội nhắc nhở.
Nếu như không có nhắc nhở này, cô ấy sẽ bị lạc ở trong phòng triển lãm như những người khác, sau đó bị kẹt ở trong quái đàm quy tắc này.
Sau khi đi ra, cô ấy mới biết nếu như bị lạc ở trong phòng triển lãm thì sẽ không ra được nữa, cả người đều toát mồ hôi lạnh: "Cũng may, cũng may tôi nghe theo lời nhắc nhở đó."
Đât là khen thưởng mà Điền Khinh Khinh lấy được trong quái đàm quy tắc lầu ký túc xá 44, cô ấy có thể ở trong mỗi một quái đàm nhận được một lời nhắc nhở mà mình cần nhất lúc đó.
Sau khi ý thức được mình đã phạm vào quy tắc, Điền Khinh Khinh lập tức sử dụng cơ hội này, sau đó lấy được nhắc nhở hãy tự sát.
Mặc dù Điền Khinh Khinh còn chưa từng sử dụng nhắc nhở lần nào, nhưng cô lựa chọn tin tưởng cái này. Dù sao bây giờ cô ấy đã xúc phạm quy tắc, kết quả bị quy tắc trừng phạt cũng sẽ bị đăng xuất ra khỏi quái đàm quy tắc giống với tự sát.
Không nghĩ đến bởi vì cô tin tưởng lời nhắc nhở, lại cứu mình một mạng.
Rất nhanh Điền Khinh Khinh từ trong miệng của Tạ Kha Kha biết được tin tức cậu ta và Tô Dung thuận lợi thông quan, nói không chút khoa trương, lúc ấy miệng Điền Khinh Khinh mở to đến nổi có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Chờ chút, tôi có chút không hiểu? Tô Dung thông qua thì cũng rất bình thường, cậu ấy vẫn rất thông minh. Nhưng Tạ Kha Kha cậu thì dựa vào cái gì!" Thật sự chuyện này làm cho Điền Khinh Khinh không thể tin nổi, hiển nhiên cô ấy là không thể chấp nhận chuyện mình còn không bằng Tạ Kha Kha nữa.
Rất có một loại cảm giác chỉ có một mình là thi không qua, cả lớp học sinh kém học sinh giỏi cùng nhau nhận được 100 điểm trở về.
Tạ Kha Kha dương dương tự đắc lắc đầu, vô cùng không biết tự mình biết mình: "Không phải tôi vẫn luôn rất lợi hại sao?"
"Ha." Điền Khinh Khinh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Dung: "Tô Dung, sao cậu có thể thông quan, nhanh chóng nói cho tôi thử đi!"
Nội dung quái đàm quy tắc mà bọn họ trải qua đều giống nhau, Tô Dung lập tức đơn giản nói phương pháp lấy được con dấu của mỗi phòng triển lãm.
Mà Tạ Kha Kha ở một bên, thỉnh thoảng sẽ chen vào một câu để cho người ta cảm thấy thật không biết làm sao.
Tô Dung: “Đầu tiên tôi đi đến phòng triển lãm chụp hình, sau đó phát hiện hình chụp ở đó thiếu linh hồn, nhưng nếu như hai hình chụp thiếu linh hồn chạm vào nhau, có thể biến thành một tấm hình có linh hồn trọn vẹn hoàn mỹ. Có thể dùng tấm hình này để hoàn thành nhiệm vụ."
Tạ Kha Kha không hiểu: Hả? Là như vậy sao? Lúc ấy tôi vô tình đụng rớt hai tấm hình, lúc treo bọn nó lại, cảm thấy một trong hai tấm hình rất đẹp, cho nên thử nói câu kia, sau đó thành công."
Tô Dung yên lặng chốc lát, làm bộ như không nghe thấy, bắt đầu nói trải nghiệm của mình ở trong phòng triển lãm thứ hai: "Tiếp đó tôi đi đến phòng triển lãm cổ đại, ở chỗ đó phát hiện chủ nhân thật sự là quản gia, bởi vì ông ta là người duy nhất sống sót. Nhưng tâm nguyện của quản gia chính là làm cho phu nhân vui vẻ, cho nên chỉ có thể làm cho phu nhân hài lòng, mới có được con dấu."
"Lại là như vậy sao!" Trên mặt Điền Khinh Khinh tràn đầy kinh ngạc, cô ấy chính là xúc phạm quy tắc ở trong phòng triển lãm này: "Tôi cho rằng lão gia mới là chủ nhân của cái nhà đó, trong phòng của ông ta có khế ước nhà cửa!"
Đây chính là một đầu mối dễ dàng làm cho người ta phạm sai lầm, nhưng lão gia là ở rể, cho nên trực tiếp bị loại bỏ. Mà nguyên nhân bọn họ phát hiện ra cái này, chủ yếu là do lúc mới bắt đầu Pitt đã xúc phạm quy tắc.
Người kinh ngạc còn có Tạ Kha Kha, cậu ta vui mừng nói: "Cũng may tôi bị phân làm cháu của phu nhân, hình như bà ấy rất thích tôi, không qua bao lâu tôi đột nhiên lấy được con dấu của quản gia. Lúc ấy tôi vẫn không rõ ràng là xảy ra chuyện gì, thì ra là như vậy!"
Tô Dung và Điền Khinh Khinh lại yên lặng một hồi, sau đó ăn ý coi thường cậu ta, tiếp tục nói: "Tiếp đó tôi đi đến phòng triển lãm tượng sáp, cậu có đi qua phòng triển lãm này không?"
"Không đi qua, cái này đi như thế nào?" Điền Khinh Khinh tò mò hỏi.
"Một người rời khỏi phòng triển lãm, có thể đi đến một đại sảnh ở không gian khác. Tất cả phòng triển lãm trong đại sảnh đó đều là phòng triển lãm tượng sáp." Tô Dung trả lời: "Phòng triển lãm tượng sáp cần dùng vũ khí từ sáp đâm vào tim của người giả, trong tim của đối phương có con dấu."
Cô nói xong, cố ý nhìn về phía Tạ Kha Kha: "Phòng triển lãm này chắc cậu không có khả năng dựa vào vận may thông qua đi?"
Nếu như Tạ Kha Kha nói người giả mạo kia tự mình vấp ngã, tim đụng vào vật nhọn nặn bằng sáp gì đó, cô thật sự sẽ đi tố cáo người này là ăn gian.