"Dĩ nhiên là không thể!" Mai Lạc chém đinh chặt sắt nói: "Bên quốc gia đang thương lượng đối sách, chỉ là tôi tin tưởng bọn họ nhất định có cách cứu những người khác đi ra ngoài."
Lúc này có một sĩ quan nước ngoài dẫn theo Pitt đi đến: "Xin chào cô Tô, cô chính là người cùng một quái đàm quy tắc với Pitt đi?"
Thấy Tô Dung gật đầu, anh ta hỏi tiếp: "Pitt nói cậu ta ở phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại bởi vì xúc phạm quy tắc mà mấy đi ý thức. Tôi có thể hỏi cuối cùng cậu ta đi ra ngoài như thế nào không?"
Ở trong phòng triển lãm cổ đại mất đi ý thức chính là đại biểu biến thành quỷ quái, cho nên Pitt thuận lợi đi ra ngoài tất nhiên được xem trọng.
Tô Dung kể lại hành động cuối cùng cho bọn họ nhé, chẳng qua nhấn mạnh một chút là Adam là người phát hiện ra chi tiết trong quái đàm không có người nào tử vong.
"Cảm ơn cô nha Tô Dung!" Bitt từ chỗ của cấp trên biết được đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện, cảm kích nói: "Nếu như không phải có cô dẫn tôi đi ra, tôi khẳng định đã bị nhốt ở bên trong."
Mặc dù anh ta cũng cảm thấy quốc gia sẽ cứu mình, nhưng có thể đi ra tất nhiên là tốt rồi. Adam được xem là người nước A, chắc chắn không chủ động cứu anh ta. Cho nên người cứu anh ta nhất định là Tô Dung và Ngũ Minh Bạch.
"Chờ lát nữa các người có thể sẽ phải đi với chúng tôi một chuyển." Cấp trên tiết lộ tin tức: "Bởi vì ở trong quái đàm quy tắc các người chính là tổ duy nhất có tất cả các tổ viên đi ra."
Nhưng thực ra bọn họ cũng không có gì để nói, mới vừa rồi chuyện có thể nói Tô Dung đều đã nói. Cô ở trong quái đàm quy tắc gần như không làm ra hành động bại lộ mình. Duy nhất có hai lần dùng [xẻng phệ linh] thì cũng không có người nào thấy, tất nhiên không lo lắng.
Chờ hai người Pitt rời đi, Tô Dung vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mai Lạc: "Chuyến đi vào quy tắc này của em, trải qua thật nhiều chuyện ha?"
"Tạm được tạm được." Tô Dung cười ha hả nói: "Lần này vận may không tệ, Adam cũng không cố ý làm khó."
Thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng là số người ở phe bên Hoa Hạ bọn họ không có chênh lệch quá lớn với người liên minh nước A, cho nên cũng không làm gì được bọn họ cả. Nếu không Tô Dung nghĩ quái đàm quy tắc này cũng sẽ không hòa bình được như bây giờ.
Nói đến chỗ này, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: "Serena của nước B, hình như có chút vấn đề. Lúc rời đi Adam có nói cô ta cũng là người của liên minh nước A."
Nghe vậy, Mai Lạc nghiêm túc nói: "Quả nhiên nước B không để cho người khác yên tâm được, có mấy người đi ra khỏi quái đàm đều báo rằng người nước B bên trong tổ của bọn họ đã gãi bẫy bọn họ. Còn có mấy người nước B nói điều tra viên của nước ta cố ý gài bẫy bọn họ ở trong quái đàm quy tắc."
Thì ra là như vậy, đây chính là nằm vùng và vu oan mà Adam nói. Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra. Nếu như Serena ở lại cuối cùng, có thể cũng sẽ hại bọn họ. Hoặc là nếu như Adam xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể đẩy tội này lên người bọn họ.
Đây chính là tác dụng của người nước B.
“Em không cần lo lắng, nếu bọn họ dám đâm lén chung ta, Hoa Hạ chúng ta nhất định sẽ trả lại."
Mai Lạc thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Tô Dung, anh ấy cho rằng cô cảm thấy bực bội vì chuyện này, cho nên lớn tiếng an ủi cô.
Tô Dung lắc đầu một cái, chẳng qua cũng không nói nhiều.
"Tô Dung!" Tiếng kích động của Tạ Kha Kha từ xa truyền đến, cậu ta chạy chậm đến, tiến bên cạnh Tô Dung, đôi mắt cún con tràn đầy ánh sáng rực rỡ: "Tôi thông quan rồi! Cô cũng thông quan rồi sao?"
Nghe vậy, trái lại Tô Dung rất bình tĩnh gật đầu một cái. Mà Mai Lạc thì kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu thông quan?"
Không trách anh ấy kinh ngạc như vậy, thật sự là biểu hiện của Tạ Kha Kha rất bình thường không giống với người có thể thông quan. Nhất là lúc Mai Lạc biết tổng cộng có sáu phòng triển lãm, ngay cả chính anh ấy cũng không xác định mình có thể phát hiện ra phòng triển lãm thứ sáu hay không.
"Đó là tất nhiên, em rất lợi hại mà!" Tạ Kha Kha đắc ý gật đầu một cái.
Đắc ý của cậu ta giống như một con chó nhỏ vẫy đuôi tranh công, khác với đắc ý mà Adam cố ý biểu hiện ra bên ngoài. Nhìn vào không làm cho người ta chán ghét, chỉ cảm thấy đáng yêu thôi.
Tô Dung biết Mai Lạc kinh ngạc cái gì, cô hỏi: "Con dấu hoa hồng trắng cuối cùng đó, sao cậu lấy được?"
“Trong quái đàm quy tắc của chúng tôi có ba người Hoa, cuối cùng còn dư lại tôi và một người khác. Người này phát hiện vẫn còn một phòng triển lãm. Tôi đi hỏi nhân viên con dấu của phòng triển lãm cuối cùng ở chỗ nào, nhân viên nói tôi có thể đến đại sảnh hoa hồng đỏ nhìn thử, sau đó hai chúng tôi đi đến đại sảnh hoa hồng đỏ. Tôi đi hỏi nhân viên đồng phục đỏ, hắn ta không giải thích đã lập tức hiện hình, bắt đầu công kích chúng tôi. Tóm lại cuối cùng chúng tôi đánh thắng, cũng phát hiện phía dưới hắn ta có con dấu."
Tạ Kha Kha nhanh chóng kể lại quá trình thông quan của mình, sau đó vẫy tay về phía xa xa. Tô Dung nhìn sang, lập tức ở bên kia nhìn thấy một cô gái cả người mặc đồ đen, vẻ mặt âm u. Vóc người cao gầy, sắc mặt ảm đạm, có thể trực tiếp đóng vai nhân vật quỷ quái trong quái đàm quy tắc.
Chú ý đến đám người Tạ Kha Kha đang nhìn mình, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó quay đầu lại nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là đại lão mà Tạ Kha Kha ôm đùi, Tô Dung không nhịn được cảm thấy kính nể với năng lực này của cậu ta.
Đối với cô gái kia, trái lại Mai Lạc có biết một chút: "Hình như cô gái kia là truyền nhân của gia tộc nào đó, có bàn lĩnh đối phó với tà ma, rất lợi hại."