Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 415

Chương 415 -
Chương 415 -

Lúc này, Tô Dung không giải thích được trở nên nổi tiếng, trở thành danh nhân trong trường.

Cũng may không vì thế mà rơi vào tình huống bất tiện, vốn dĩ Tô Dung lấy góc nhìn của thám tử để nhìn nhận vụ án, bây giờ cô bắt đầu lấy góc nhìn của một nhà tâm lý để nhìn vụ án, vậy mà có thể cho cô rất nhiều dẫn dắt mới.

Trái lại cũng được xem là có phúc trong họa.

Cuối tháng tư, cuối cùng đám người Liễu Đình Nhã cũng đã trở về. Xã đoàn quái đàm cũng mở cửa hoạt động trở lại. Vừa vào phòng hoạt động, mấy người quen đều tụm lại với nhau.

Điền Khinh Khinh đã không không gặp Liễu Đình Nhã, kích động hỏi: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Sau khi chúng tôi đi ra ngoài cậu còn có ý thức không?"

"Tôi không sao, quốc gia đã sắp xếp cho chúng tôi kiểm tra thân thể toàn diện. Trừ trong thân thể còn có một chút ô nhiễm, thì không có vấn đề nào khác, mà chút ô nhiễm kia cũng có thể theo sự trao đổi chất mà bị tống ra ngoài cơ thể.”

Sau khi an ủi Điền Khinh Khinh một chút, Liễu Đình Nhã bắt đầu nói chuyện chính: "Tôi là bị lạc ở phòng triển lãm thực tại, sức dụ dỗ của thăng chức tăng lương có chút lớn đối với tôi."

Cô ấy xấu hổ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Khi đó tôi mất trí nhớ, giống như không chú ý đến bất kỳ dị thường gì, vô điều kiện tin tưởng trí nhớ mà quỷ quái sắp xếp cho tôi. Mỗi ngày đều có quy luật hoàn thành những công việc kỳ quái."

"Công việc kỳ quái?" Tô Dung bắt được điểm mấu chốt, tò mò hỏi: "Là công việc gì vậy?"

Rất đáng tiếc, Liễu Đình Nhã lắc đầu một cái: "Tôi không nhớ rõ, nhóm người cùng ra với tôi cũng không nhớ rõ chuyện này. Tôi chỉ nhớ lúc mình làm loại công việc kia, có một loại cảm giác rất quái dị, hơn nữa còn cảm thấy khiếp sợ. Không chỉ có tôi, phần lớn người trong chúng tôi đều cảm giác như vậy."

Không nhớ rõ công việc, lại có thể dưới tình huống mất trí nhớ cảm thấy khiếp sợ. Như vậy loại công việc này rất kinh hãi thế tục, lật đổ tưởng tượng.

"Không nhớ rõ thì thật đáng tiếc!" Điền Khinh Khinh không nhịn được nói: "Mặc dù cái quái đàm quy tắc này là ảo cảnh, nhưng hoàn toàn bắt chước được quái đàm chân thật. Nếu như cậu không có mất trí nhớ, có lẽ chúng ta có thể biết được tung tích của người còn chưa chết ở bên trong những quái đàm quy tắc đã mở ra."

Trước chuyện này, mọi người đều cho rằng những người thông quan thất bại ở những quái đàm trước đó đã chết. Nhưng nhìn tình huống của đàm người Liễu Đình Nhã, trái lại để cho mọi người dâng lên chút hy vọng. Lỡ như những người thông quan thất bại trong những quái đàm khác không chết thì sao?

Nghe được lời của Điền Khinh Khinh, Tô Dung hơi nhớ lại. Mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng Tô Dung vẫn nhớ rõ ràng người quân nhân Vương Kiến Quốc ở quái đàm quy tắc đầu tiên mà cô tham gia.

Anh ấy không có chết trong quái đàm quy tắc, mà là trở thành nhân viên. Như vậy không phải có thể nói, anh ấy có thể còn sống sao?

So sánh với hai người Tô Dung và Điền Khinh Khinh, Tạ Kha Kha chú ý đến chỗ khác: "Lúc các cậu bị kẹt bên trong đều có trí nhớ chứ? Vậy tôi có thể hỏi cảm giác khi các cậu biến thành tượng sáp là gì không?"

Nhìn bộ dạng vô cùng hứng thú của cậu ta, ba người không hẹn mà cùng nhau quay đầu đi.

Liễu Đình Nhã không chút do dự đánh một cái vào sau ót của cậu ta: "Đừng có đoán mò, chỉ có những người bị lạc trong phòng triển lãm hiện thực như chúng tôi mới có một chút cảm giác. Còn những người ô nhiễm biến thành tượng sáp, bị hoa hồng đỏ cắn nuốt, đều không có cảm giác gì."

Những người đó đều không có ý thức, tất nhiên cũng không có cảm giác.

Tạ Kha Kha nghe vậy, xoa ót, tiếc nuối nói: "Hả? Vậy thật đáng tiếc!"

Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Tô Dung chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi Liễu Đình Nhã: "Sao 'Sở nghiên cứu số 3' lại thả các cậu ra? Tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao?"

"Hình như là như vậy?" Liễu Đình Nhã gật đầu một cái, cô ấy cũng không biết quá nhiều: "Chẳng qua lúc chúng tôi đi ra, vẻ mặt người xung quanh cũng không quá khó coi. Chắc là không có trả một cái giá quá lớn.”

Thật ra Tô Dung cũng không bất ngờ về chuyện này, vốn dĩ lần hoạt động này của bọn họ chính là giao dịch cùng có lợi giữa 'Sở nghiên cứu số 3'. Chính phủ phụ trách cung cấp vật thí nghiệm, 'Sở nghiên cứu số 3' cung cấp sân thí nghiệm.

Mà bây giờ sân thí nghiệm có vấn đề, chiếm lý chính là bên chính phủ. Đàm người Liễu Đình Nhã bị kẹt ở bên trong trong hoàn toàn là sai lầm của 'Sở nghiên cứu số 3', tất nhiên muốn để cho đám người này đi ra cũng không quá khó khăn.

Trên thực tế chỗ khó khăn lớn nhất trong chuyện này không phải là ở chỗ 'Sở nghiên cứu số 3' có nguyện ý tiêu diệt nguồn ô nhiễm hay không, mà là các nước có nguyện ý đoàn kết lại để cho 'Sở nghiên cứu số 3' tiêu diệt nguồn ô nhiễm hay không.

Đừng tưởng rằng chuyện này đều được các quốc gia thống nhất. Giống như Adam nói, so sánh với chuyện cứu những người "chết" trong quái đàm quy tắc, nước A càng muốn lợi dụng sai lầm này của 'Sở nghiên cứu số 3' lấy được càng nhiều tài nguyện cho những người sống sót, bồi dưỡng điều tra viên lợi hại.

Nhân tạo tiến hóa một nhóm điều tra viên nhỏ, rất có mùi vị của hài kịch đen*.

*Là một loại kịch nghệ thuật sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị, mang ý nhạo báng trào phúng.

Tất cả mọi người đều đã trở về, cuối cùng Điền Khinh Khinh cũng đã có chút tâm trạng nghĩ mà sợ: "Lần này cũng quá nguy hiểm. Rõ ràng đã nói vô cùng an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả thiếu chút nữa đã nhốt chúng ta ở bên trong không trở về được."

Đúng là như vậy, lần này thật sự quá nguy hiểm. Nhưng nghe được lời của cô ấy, Tô Dung lại nhạy cảm nhận ra một vấn đề khác : "Cậu không chịu cố gắng ở trong quái đàm quy tắc này?"

Bình Luận (0)
Comment