"Không có! Tôi khẳng định... Không có đi?" Nhìn đôi mắt bình tĩnh của Tô Dung, vốn dĩ Điền Khinh Khinh đang đang cảm thấy chắc chắn lại đột nhiên có chút không xác định, cô ấy không biết mình có cố gắng trong quái đàm không có người chết thật này hay không.
Tô Dung lắc đầu một cái: "Nếu như cậu không cố gắng, vậy nói rõ tâm tính của cậu có vấn đề. Cậu còn nhớ vì sao chúng ta tham gia lần hoạt động này không?"
"Vì gia tăng kinh nghiệm." Điền Khinh Khinh cúi đầu, có chút xấu hổ trả lời: "Tôi sai rồi, tôi như vậy hoàn toàn không gia tăng kinh nghiệm gì cả."
Chỗ khó khăn nhất của quái đàm quy tắc này chính là có thể tìm ra được phòng triển làm số sáu, chạy ra khỏi sự bao vây của hoa hồng đỏ, cùng với nếu như có khả năng, thì cứu những người khác.
Mà Điền Khinh Khinh thì không làm được một cái nào, thậm chí cô ấy còn không thu gom được 5 con dấu thì đã chết rồi. Lần quái đàm quy tắc này trừ để cho cô ấy ý thức được quái đàm quy tắc khó có bao nhiêu khó khăn ra, hoàn toàn không cho cô ấy chút kinh nghiệm có ích nào.
Tô Dung cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút: "Nếu như cậu không cố gắng, vậy thì nói rõ nếu như đây chính là một quái đàm quy tắc thật --- cậu đã chết rồi."
"..."
Điền Khinh Khinh yên lặng, không chỉ có cô ấy, Liễu Đình Nhã cũng yên lặng. Hai người đều biết Tô Dung nói đúng, nếu như đây là một quái đàm quy tắc chân chính, bây giờ các cô đã chết rồi.
Mà vấn đề ở chỗ, thậm chí hai người các cô còn chưa đi hết năm phòng triển lãm, cũng không chạm đến nội dung trung tâm của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng. Hoàn toàn là bị quái đàm quy tắc kia dẫn dắt đi sai, sau đó dễ dàng chết trong bẫy của đối phương.
Liễu Đình Nhã khá tốt, lúc này cô ấy chỉ mới tham gia hai lần quái đàm quy tắc, hơn nữa lần đầu tiên còn là quái đàm quy tắc dễ. Đột nhiên tham gia quái đàm có độ khó cao, không thích ứng được cũng rất bình thường.
Nhưng Điền Khinh Khinh thì lại có chênh lệch, quái đàm quy tắc lần đầu tiên cô ấy tham gia đã là quái đàm quy tắc khó khăn, khi đó cũng thông quan, kết quả lần thứ hai lại đi chưa đến nửa đường.
Mặc dù lần đầu tiên cô ấy rõ ràng mình thông qua được đều là "Cà Phê” giúp đỡ cô ấy, nhưng trở lại thế giới hiện thực lâu như vậy, vẫn luôn bị khen ngợi tâng bốc, để cho Điền Khinh Khinh có một ảo giác mình cũng không tệ lắm.
Mà lần hoạt động này làm cho cô ấy ý thức được mình còn kém quá nhiều.
Nhìn vẻ mặt của hai người, Tô Dung cũng biết bọn họ nghe vào lời của mình. Cô cũng chỉ nhắc nhở chút thôi, tránh cho bọn họ đắm chìm vào sai lầm "Đây chỉ là do những người khác không làm tròn bổn phận", khinh thường vấn đề của bản thân.
Còn về Tạ Kha Kha... Nhìn Tạ Kha Kha ở bên cạnh rõ ràng đang mất tập trung, cười ngây ngô kia, Tô Dung lắc đầu một cái, không muốn quan tâm đến cậu ta.
Người may mắn có vốn liếng của mình, cô nghiêm trọng nghi ngờ coi như người này đi vào quái đàm ngủ một giấc, tỉnh lại cũng có thể bình yên vô sự đi ra.
Không được, không thể nghĩ tiếp nữa, cô không muốn tiếp tục ghen tị.
Mắt thấy sắc trời đã gần tối, hoạt động của xã đoàn cũng đã kết thúc. Đang lúc mọi người thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá, thông báo toàn cầu đột nhiên vang lên.
[Chúc mừng điều tra viên Hoa Hạ 'Cà Phê', "Người nghiện rau thơm", "Người thần bí", "Vương tử vui vẻ" hủy diệt nguồn ô nhiễm của “Quái đàm quy tắc cố định thành phố động vật”, thành phố động vật sẽ không hạ xuống địa cầu nữa.]
Chợt nghe được thông báo này, Tô Dung sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng lại lần thông báo này khác với lần trước --- cô tiêu diệt là [Quái đàm quy tắc cố định].
[Quái đàm quy tắc cố định] bị tiêu diệt không chỉ sẽ cách xa khu vực Hoa Hạ mà là trực tiếp rời khỏi trái đất.
Hiển nhiên tin tức này làm cho mọi người vô cùng khiếp sợ, bởi vì trước mắt còn chưa có [Quái đàm quy tắc cố định] nào bị tiêu diệt.
Thông báo đầu tiên về tiêu diệt [Quái đàm quy tắc cố định] đã lộ ra rất nhiều tin tức mới.
Bạch Liễm đã từng nói với Tô Dung, lực lượng của 'nó' là ẩn núp bên trong những [Quái đàm quy tắc cố định]. Chỗ thể hiện rõ ràng nhất chính là, sau khi thành phố động vật bị tiêu diệt 'nó' phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nếu như tiêu diệt hết những [Quái đàm quy tắc cố định], có phải có thể buộc 'nó' rời khỏi trái đất sao?
Lúc Tô Dung đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên bên tai của cô vang lên một giọng nói giống như đến từ hư không: "Xin chào, có thể nói chuyện một chút không?"
Lúc cô chưa kịp phản ứng lại, Tạ Kha Kha đã kinh ngạc kêu to: "Tô Dung, sao cậu lại chảy máu mũi? Cậu không sao chứ?"
Cậu ta nói xong thì luống cuống tay chân lấy khăn giấy ra cho Tô Dung.
Tô Dung nhận lấy lau mũi, quả nhiên nhìn thấy trên giấy có một chút vết máu. Cô đứng lên, vừa lau vừa nói: "Có thể là nóng trong người, tôi đi nhà vệ sinh một chút, Khinh Khinh cậu về trước đi."
Nói xong, cô rời đi nhanh không quay đầu lại.
Chờ đến một góc chết của sân trường không có nhiều người, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. nhưng cô cũng không buông lỏng cảnh giác, mà là lấy điện thoại ra làm bộ như gọi điện thoại, sau đó mới hỏi: "Vẫn còn ở đó sao? Bạn là ai?"
"Tôi là ý thức thế giới của địa cầu." Giọng nói này không giống phụ nữ, không giống đàn ông, mang theo một chút máy móc và cảm giác kỳ quái: "Mới vừa rồi cô chảy máu mũi là bởi vì thân thể của cô không có cách nào chịu đựng được năng lượng khổng lồ của ta, dù chỉ là một âm thanh. Chẳng qua không cần lo lắng, đó chỉ là một chút chuyện nhỏ, sẽ không để lại bất kỳ tổn hại gì cho thân thể của cô."