"Ý của bạn là, tôi và Bạch Liễm sẽ trở thành chúa cứu thế sao?" Tô Dung kinh ngạc hỏi, đồng thời biết chuyện bọn họ xuyên qua là do ý thức thế giới làm.
"Không, là một trong hai người các người sẽ trở thành chúa cứu thế. Vốn dĩ ta cho rằng đó chính là Bạch Liễm, bây giờ nhìn lại, cô mới là người đó."
Đột nhiên lấy được tin tức nghiêm trọng như vậy, đầu óc của Tô Dung vận chuyển cực nhanh: "Tôi nhất định phải làm chúa cứu thế sao?"
Nhận ra được suy nghĩ của cô, ý thức thế giới vội vàng nói: "Không nhất định, chỉ là nếu như có một người có thể cứu thế giới này, vậy người có khả năng nhất chính là cô. Nếu như cô không làm gì cả, vậy thể giới này sẽ xong đời."
Những lời này làm cho cô nhướng mày một cái, đột nhiên hỏi: "Bạn dùng cái gì để trao đổi cho việc hai chúng tôi đến đây?"
"... Khí vận của thế giới." Nói đến chuyện này, trong giọng nói của ý thức thế giới có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã trở nên có lý chẳng sợ: "Dù sao nếu như bị 'nó' xâm chiếm thành công, cuối cùng cái thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt. Đã như vậy, tất nhiên ta muốn đánh cược. Dùng khí vận thế giới đổi một chúa cứu thế, nếu như cứu thế thành công, vậy tất nhiên khí vận của thế giới này cũng sẽ trở lại."
Sao Tô Dung có thể bị lời của ý thức thế giới lừa gạt cho qua được: "Nếu như bạn không kêu gọi chúng tôi, có lẽ cái thế giới này sẽ tự mình sinh ra rất nhiều chúa cứu thế. Nhưng bởi vì bạn gọi chúng ta đến đây, gánh nặng cứu thế giới cũng chỉ có thể đè lên đầu hai người chúng tôi đúng không?"
"..."
Một giây trước ý thức thế giới còn khen ngợi đối phương thông minh, bây giờ hận Tô Dung đừng thông minh như vậy. Mình còn chưa nói gì, đối phương cũng đã nhìn ra được rõ ràng, chuyện này ai mà chịu nổi chứ?
Không nghe được lời đáp lại của ý thức thế giới, Tô Dung cũng biết là mình nói đúng rồi. Cô cười lạnh một tiếng: "Nếu có một loại khả năng, mặc kệ là tôi hay Bạch Liễm đều không muốn làm chúa cứu thế này?"
"Không, các người muốn." Cuối cùng ý thức thế giới cũng lên tiếng: "Nếu như các người không muốn, không có khả năng trở thành chúa cứu thế, vậy khí vận cũng sẽ không mang các người đến đây."
Chuyện này thật đúng là làm cho người ta có chút chán ghét, Tô Dung hơi cúi đầu nói: "Nếu như chúng tôi thành công cứu vớt thế giới này, vậy tiếp theo sẽ như thế nào?"
Hiển nhiên đề tài này làm cho ý thức thế giới rất hứng thú, lập tức nói: "Sau khi 'nó' biến mất vĩnh viễn khỏi địa cầu, tất cả sẽ khôi phục bình thường. Hai người có thể lựa chọn ở lại thế giới này, cũng có thể lựa chọn trở về thế giới cũ của hai người. Ta có thể đưa các người đến thời điểm 10 giây trước khi hai người chết, cô mang theo một chút xíu khí vận thế giới nhất định có thể vượt qua kiếp nạn đó."
Không thể không nói, chuyện này làm cho Tô Dung động lòng. Cô không có hứng thú với chuyện ở lại thế giới này, nhưng mà vô cùng muốn trở về báo thù người đặt bom kia.
Đây là một cuộc giao dịch có lợi, cô nhướng mày nói: "Bạn còn có thể cung cấp tin tức gì cho tôi sao?"
"...Chuyện đó, trên thực tế ta cũng không thể nói quá nhiều với cô, nếu không sẽ vi phạm quy định." Ý thức thế giới tằng hắng một tiếng: "Nếu như không phải cô tiêu diệt được thành phố động vật, để cho ta có chỗ trống chui vào, nếu không chúng ta hoàn toàn không có nói chuyện với nhau. Chẳng qua cô nhất định sẽ thường xuyên đi vào quái đàm quy tắc, không cần lo lắng một năm mới tiến vào một lần giống như những người khác."
... Còn không bằng lúc làm người bình thường! Quả nhiên vẫn phải dựa vào mình. Tô Dung thở dài: "Một vấn đề cuối cùng, [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] là bạn cho tôi sao?"
"Đây cũng là chuyện ta muốn nói với cô, đúng là [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] là bồi thường cho chuyện cô đến thế giới này muộn hai năm so với Bạch Liễm, nhưng bây giờ ‘nó’ cũng biết ta cho cô cái này. Cho nên lúc cô sử dụng cái này nhất thiết phải cẩn thận, [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] sẽ không lừa cô, nhưng 'nó' am hiểu nhất chính là chơi chữ."
Tô Dung gật đầu, cô đã cảm nhận được cảm giác bị [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] hố rối, tương lai nhất định sẽ càng cẩn thận hơn.
"Đúng rồi, lần này thật vất vả mới có thể liên lạc được với cô, tôi cho thêm cô một món quà đi?" Hiếm khi ý thức thế giới hào phòng một lấy: "Sau này mỗi khi cô lấy được đạo cụ quái đàm, sẽ tự động hiện ra tác dụng của đạo cụ đó."
Nghe vậy Tô Dung vô cùng vui mừng. Cái này vừa khéo là thứ cô đặc biệt cần, lúc trước có rất nhiều đạo cụ cô đều cần phải suy nghĩ tự thân thí nghiệm mới ra được tác dụng chân chính. Cái này thật sự là món quà làm cho người ta yêu thích.
Tiễn ý thức thế giới rời đi, Tô Dung chậm rãi đi về phòng ký túc xá, vừa đi, cô vừa rũ mắt xuống suy nghĩ.
Mới vừa rồi nói chuyện với ý thức thế giới, Tô Dung có thể khẳng định, đối phương không hoàn toàn nói thật.
'Nó' chiếm đoạt địa cầu cũng không nhất định để cho địa cầu tử vong, thế giới quái đàm ở cách vách không phải đang sống rất tốt sao?
Coi như bọn họ cũng chỉ là đồ chơi để cho 'nó' vui vẻ, nhưng thứ đồ chơi này cũng có thể chống đỡ được mấy trăm năm. Dưới tình huống này, lý do gì mà ý thức thế giới dùng khí vận của cả thế giới để cho hai người xuyên qua đến đây?
Hơn nữa lúc này cô hơi vạch trần chuyện ý thức thế giới tùy tiện gọi bọn họ đến chỗ này dưới tình huống không được đồng ý là một chuyện rất vô lý, nhưng ý thức thế giới lại nói những lời phải trái, không có một chút ý xấu hổ nào.
Nên biết, coi như bọn họ nguyện ý cứu thế giới, cũng không muốn làm chúa cứu thế tiền trảm hậu tấu.