Chỉ là cô không có cách nào chỉ trích đối phương, bây giờ bây địch mạnh ta yếu, nếu như không nhẫn nhịn không khác gì đi tìm đường chết cả.
Có lẽ đúng là mục đích của ý thức thế giới là cứu thế giới này, nhưng nhất định còn có suy nghĩ riêng gì đó.
Ánh sáng trong mắt Tô Dung tắt đi, bỗng dưng lại thở dài. Cô biết quá ít, lại chỉ có thể nghe từ một phía. Chỉ có thể chờ cô đủ mạnh, mạnh được mức lúc 'nó' tiếp xúc với cô, cô mới có thể biết được toàn cảnh của chuyện này.
Trước khi chuyện đó đến, quả nhiên vẫn cố gắng thông quan quái đàm quy tắc đi!
Ngày thứ hai khi thông báo toàn cầu vang lên, quả nhiên Tô Dung bị người chính phủ tìm đến cửa. Người được phái đến tìm cô chính là Đường Linh, cô ấy mặc một cái áo yếm, bên ngoài khoác một cái áo da màu đen. Phía dưới là quần jean. Bộ quần áo này càng làm nổi bậc vóc người xinh đẹp của cô ấy. Mặc dù Đường Linh tự nhận mình không đẹp như vậy, nhưng khí chất của cô ấy đủ để cho những người khác hoàn toàn coi thưởng chút điểm này.
Tô Dung còn nhớ lần trước khi hai người gặp mặt, đối phương mặc kỳ bào, tương phản có chút lớn với lần này, nhưng lần nào cũng đẹp cả?
Cô ấy vừa xuất hiện ở sân trường, lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người khác.
Tô Dung tự giác biết đối phương tới tìm mình, vì vậy chủ động đi tới: "Đại lão, đã lâu không gặp, là đến tìm em sao?"
"Sao lại đoán được như vậy?" Đường Linh hứng thú hỏi.
Tô Dung thành thật trả lời: "Bởi vì hôm qua thông báo toàn cầu của thành phố động vật vang lên, em cũng biết được người đầu dê kia chính là 'Cà Phê'. Chắc các người rất muốn biết thân phận thật sự của cô ấy, nhất định sẽ đến hỏi em một số chi tiết."
"Ba ba ba ba ba!"
Đường Linh vỗ tay nói: "Không hổ là người thông quan quái đàm quy tắc khó đoạn thời gian trước, quả nhiên rất thông minh. Phần năng lực suy luận này, không thua bất kỳ người nào.”
Ý ẩn bên trong của lời này chính là "không thua gì 'Cà Phê' " nói cách khác đối phương nghi ngờ cô là 'Cà Phê'.
Đúng như dự đoán, tiếp đó Đường Linh trực tiếp mở miệng: "Cũng đừng gọi chị là đại lão gì đó, gọi chị là chị Đường là được rồi."
"Chị Đường." Tô Dung thoải mái mở miệng gọi, trong mắt còn mang theo chút ngượng ngùng. Để cho Đường Linh vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô không tự chủ mà nhíu mày.
Cô ấy hoàn toàn không có cách nào nhìn ra được sơ hở trong biểu hiện của đối phương.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như Tô Dung thật sự là 'Cà Phê', sao có thể để cho cô ấy tùy tiện thăm dò ra được?
"Đi đến nơi này với chị một chút." Không thăm dò nữa, Đường Linh dứt khoát mở miệng: "Có một số việc cần hỏi em."
Tô Dung gật đầu một cái thản nhiên đi theo đối phương. Cô đã sớm đoán được hôm nay người chính phủ sẽ đến tìm mình, cho nên vào sáng sớm đã dán [băng dán nói dối] lên cổ, bây giờ đúng là có tác dụng rồi.
Hai người cùng nhau lên một chiếc xe màu đen, làm cho người ta vô cùng bất ngờ chính là, trên xe còn có một người khác, chính là Tần Phong mà Tô Dung nhìn thấy khi tham gia hoạt động ngày đó.
Vì xác nhận thân phận của cô, thậm chí bọn họ không tiếc phái vị điều tra viên đứng đầu đến, trái lại có thể thấy rất coi trọng cô.
Nói đến điều tra viên đứng đầu này, lúc trước tất cả mọi người đều vô cùng chắc chắn người đó chính là Tần Phong. Nhưng dạo gần đây thì có không ít người đã thay đổi lời nói.
Ở trong mắt một ít người, từ khi 'Cà Phê' xuất hiện, cho dù là Tần Phong lúc trước cũng không thể nào so sánh với tần suất tiêu diệt nguồn ô nhiễm thường xuyên của 'Cà Phê' được. Cô chỉ là thua vì xuất hiện muộn mà thôi.
Dĩ nhiên hai người trong cuộc cũng không quan tâm đến chuyện này, Tô Dung ngồi ở đối diện hai người, thuận tiện kích động hỏi: "Chuyện đó... Xin hỏi vị này là Tần Phong "Tần Thủy Hoàng" sao? Lần trước chúng ta có gặp ở hoạt động của 'Sở nghiên cứu số 3', lúc ấy tôi có chút suy đoán."
Nếu làm bộ như chưa thấy qua đối phương thì sẽ xuất hiện một chút sơ hở, không bằng cứ tự nhiên nói chuyện này ra, còn có khả năng có được hiệu quả không thể tượng được.
"Là tôi." Tần Phong như có điều suy nghĩ nhìn cô: "Cô biết chúng tôi nghi ngờ cái gì đi?"
"Biết." Tô Dung lại lần nữa thành thật gật đầu: "Nghi ngờ tôi chính là 'Cà Phê'."
Là một thám tử, không có một ai quen thuộc quá trình thẩm vấn bằng cô. Giống như bệnh lâu thành bác sĩ, cô cũng có thể hoàn mỹ ngụy trang thành một người vô tội bị thẩm vấn.
Lúc này tiếp tục nói lãng sang chuyện khác hiển nhiên không phải là một lựa chọn sáng suốt, sẽ làm cho người ta cảm giác cô đang chột dạ. Cho nên thành thật trả lời là tốt nhất, dù sao lời nói dối của cô cũng không ai nhìn ra được.
"Giống với lúc trước, bây giờ chúng tôi sẽ dùng máy kiểm tra lời nói dối để nghiệm chứng lời của em, không thành vấn đề gì?" Thấy Tô Dung biết mục đích đến của bọn họ, Đường Linh đi thẳng vào vấn đề, thuận tiện cầm máy kiểm tra nói dối ra.
Tô Dung gật đầu một cái, mặc cho đối phương mang dây đai của máy phát hiện nói dối vào tay của mình. Chờ sau khi chuẩn bị xong, Tần Phong hỏi: "Cô là 'Cà Phê' sao?"
"Không phải." Tô Dung trả lời không chút do dự.
Máy phát hiện nói dối không vang lên, chứng minh cô đang nói thật.
Chuyện này làm cho Đường Linh có chút kinh ngạc, cô ấy và Tần Phong nhìn nhau một cái. Tần Phong lại nhíu mày, nhưng anh ấy đã sớm nghĩ đến Tô Dung có thể không phải là 'Cà Phê', vì vậy hỏi một vấn đề khác: "Cô và 'Cà Phê' có quan hệ gì không?"
"Xem như là có đi?" Tô Dung bày ra bộ dạng không chắc chắn lắm: "Lúc trước chúng tôi ở thành phố động vật có gặp nhau một lần, mặc dù khi đó tôi không biết cô ấy là 'Cà Phê'."
"Vậy cô giải thích thế nào về chuyện mình ba lần bốn lượt có liên quan đến 'Cà Phê'?"
Tô Dung lắc đầu một cái: "Không biết giải thích như thế nào, vận may tốt đi... Đây được xem là may mắn sao?"
Dựa vào [băng dán nói dối], cô thành công trả lời được các vấn đề, tạm thời làm cho bọn họ loại bỏ nghi ngờ. Nhưng Tô Dung rất rõ ràng, trừ phi cô có chứng cứ có thể 100% chứng minh mình không phải là ‘Cà Phê' nếu không vẫn luôn sẽ có người nghi ngờ cô.
Nếu có đạo cụ quái đàm phát hiện nói dối, vậy cũng có thể có đạo cụ che dấu nói dối. Một chuyện này cũng không khó nghĩ ra, chờ sau khi bọn họ trở về sẽ ý thức được.
Chẳng qua bây giờ không có chứng cứ, hoặc là phương pháp ứng đối, Tô Dung nghĩ tạm thời bọn họ sẽ không lại đến tìm mình nữa.
Một tháng tiếp theo Tô Dung cũng không làm gì cả, nếu không một chuỗi chuyện xảy ra dày đặc, quá dễ dàng làm cho người ta chú ý. Cô cần cho chính phủ thời gian nghỉ ngơi, cũng cho mình thời gian chuẩn bị.