Tô Dung lặng lẽ xuyên qua mắt mèo quan sát bên ngoài hành lang, lúc mới vừa mở cửa nói chuyện với người của phòng quản lý tài sản cô cố ý quan sát thử, phòng của cô ở bên phải cách thang máy cách đó không xa.
Trừ tầng này không có người, nếu không những người khác muốn đi xuống lầu, đều sẽ đi qua cửa nhà cô.
Đúng như dự đoán, cũng không lâu lắm, Tô Dung từ mắt mèo có thể nhìn thấy được hai ba người đi ngang qua. Có thể khẳng định bọn họ tuyệt đối không phải là điều tra viên, nếu điều tra viên tiến vào quái đàm quy tắc xa lạ, sẽ cho người ta một loại cảm giác cẩn thận quan sát khắp nơi, tuyệt đối sẽ không tự nhiên như mấy người này.
Nhưng thần thái của mấy người này cũng không có quá tự nhiên, có người vẻ mặt lạnh lùng, có người thẫn thờ đờ đẫn, đi với nhau cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Nếu như không phải mấy người này không có hành động quan sát xung quanh, có lẽ Tô Dung đã tưởng rằng bọn họ đều là điều tra viên!
Trừ thần thái có vấn đề gì, trái lại những người này cũng không khác bình thường lắm.
Tô Dung lại đợi thêm mấy người đi qua, phát hiện bọn họ đều là như vậy. Vẻ mặt lạnh như băng, không nói chuyện với những người khác.
Đột nhiên cô nhớ lại điều thứ 10 trong quy tắc: [Cư dân trong tiểu khu không thích xã giao, xin đừng làm phiền bọn họ. Nhưng nếu như có người nhiệt tình mời bạn tham gia náo nhiệt, vì không để cho bọn họ đau lòng, mời vui vẻ đồng ý.]
Rất hiển nhiên, bộ phận cư dân này đều không thích giao tiếp. Hơn nữa loại cư dân này chiếm tỷ lệ lớn bên trong tiểu khu. Dù sao mới vừa rồi nhiều người đi ngang qua như vậy, tất cả đều có loại vẻ mặt này.
Tô Dung khống chế vẻ mặt của mình, trong mắt không chút gợn sóng, học được vẻ mặt bình thường của cư dân trong tiểu khu này.
Ở trong quái đàm quy tắc này, khuôn mặt của cô rất bình thường, rất dễ dàng để cho người ta quên đi. Đây cũng là một nguyên nhân Tô Dung chọn ngụy trang thành người địa phương. Nếu như thân phận của cô có một khuôn mặt đại mỹ nhân, vậy cho dù cô muốn nguỵ trang đoán chừng người khác cũng có thể nhanh chóng nhìn ra.
Chẳng qua cũng có thể thấy được người lớn lên xinh đẹp có bao nhiêu hiếm hoi, cũng đã trải qua mấy quái đàm quy tắc, cô cũng chưa bao giờ có một khuôn mặt xinh đẹp. Mặc dù chuyện này không có lợi ích gì, nhưng dù gì cũng cảnh đẹp ý vui mà?
Lấy [Ví sinh tiền] ra, Tô Dung buồn rầu nhíu mày. Bây giờ trên người cô cũng chỉ có quần dài và áo sơ mi, áo khoác mỏng thì vì quy tắc nên đã đặt trong tủ treo quần áo.
Mà túi đeo nhỏ đã chuẩn bị lúc trước thì không thể mang ra ngoài, mang ra ngoài dễ dàng bại lộ thân phận. Dù sao người bình thường đi dạo ở tiểu khu nhà mình còn mang theo túi đeo lưng? Những điều tra viên khác cũng không phải người ngu, chỉ cần cô lộ ra chút sơ hở, nhất định sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ.
Vậy cô nên đặt [Ví sinh tiền] bỏ đầy đạo cụ quái đàm ở đâu đây?
Không mang theo là chuyện không thể nào, nói cách khác [Ví sinh tiền] còn có tác dụng che dấu hơi thở của điều tra viên. Cô muốn ngụy trang thành dân địa phương, thì nhất định phải mang theo nó.
Tô Dung suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đôi mắt sáng lên, nhét [Ví sinh tiền] vào góc giày mà mình mang, dùng ống quần rộng để che lại. Mặc dù làm như vậy lúc chạy sẽ có chút không tiện, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên, cô cảm thấy khả năng bị quỷ quái đuổi theo không lớn lắm.
Chẳng qua từ suy nghĩ cẩn thận, Tô Dung vẫn đặt thẻ bài [Xẻng phệ linh] trong tay áo, lúc nào cũng có thể hành động. Nhân tiện, cô lại đeo [Thánh giá chữ thập bảo vệ] lên cổ, giấu nó dưới cổ áo.
Cũng may trước khi vào quái đàm quy tắc cô đã gần ăn cơm xong, bây giờ không đói bụng chút nào, không cần lãng phí thời gian ăn cơm.
Lại điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút, Tô Dung hít sâu một hơi, đẩy cửa ra đi ra ngoài. Cô quay đầu liếc nhìn, phòng của cô là căn thứ ba tính từ cửa thang máy.
Đến cửa thang máy, cô ấn nút, yên lặng chờ ở cửa.
Cũng không lâu lắm, một người đàn ông đi tới. Lúc nhìn thấy Tô Dung, trên khuôn mặt cảm xúc của hắn ta có thêm chút nghi ngờ.
Tô Dung vẫn luôn lén quan sát đối phương lập tức hiểu ra, đối phương nhất định đang nghi ngờ thân phận của cô. Dù sao tầng này cũng không có nhiều người ở, đột nhiên có thêm một khuôn mặt xa lạ, hắn ta cảm thấy nghi ngờ là chuyện bình thường.
Tô Dung không hoảng hốt, duy trì vẻ mặt chết lặng, chờ thang máy đến tầng 10, cô dẫn đầu đi vào, sau khi thấy tổng cộng có 12 nút ấn, yên tâm ấn xuống tầng dưới, sau đó nhanh chóng lui đến một góc ở phía sau.
Từ kết quả quan sát lúc trước của cô, hành động của đám dân địa phương này chắc là có ẩn tình gì đó, biểu hiện hành động chính là tiêu chuẩn sợ giao tiếp với xã hội.
Nhưng như vậy chỉ cần cô hành động theo tiêu chuẩn này, thì có thể hoàn mỹ dung nhập với bọn họ.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy hành động này của cô, nghi ngờ trong mắt người đàn ông đã biến mất. Vốn dĩ bọn họ không thích trao đổi với nhau, hắn ta cảm thấy lạ mặt cũng là bình thường.
Yên ổn bình an xuống đến lầu dưới, Tô Dung trực tiếp chọn đi hướng ngược lại với người đàn ông kia. Trước khi rời đi cô nhìn tấm bảng trên cửa của lầu đơn này, cô đang ở lầu số 3.
Nhất thời Tô Dung đã hiểu, ý của dãy số phòng trên chìa khóa của cô là gì, chắc là lầu 3 đơn vị 3 tầng 10.
Cô đứng tại chỗ do dự một chút, cô vẫn quyết định dạo một vòng tiểu khu. Ngày đầu tiên có khả năng gặp được quỷ quái rất nhỏ, vào lúc này thăm dò đại khái bản đồ là thích hợp nhất.
Trong tiểu khu không có bản chỉ đường, những mỗi nóc lầu đều có. Tô Dung đi theo chỉ dẫn, từ lầu 3 mình ở đến thẳng lầu số 2, sau đó đi đến lầu số 1, đối diện của lầu 1 chính là cửa tiểu khu.