Giống với phần lớn tiểu khu khác, cửa tiểu khu có phòng bảo vệ. Từ đằng xa nhìn sang, có hai bảo vệ mặc đồng phục màu đen ngồi bên trong.
Không làm cho bọn họ chú ý, Tô Dung quay đầu nhìn lầu số 1, quả nhiên trung tâm của tầng 1 có một một tấm bảng to nền xanh chữ trắng, phía trên viết "Phòng quản lý tài sản".
Kính bên ngoài của Phòng quản lý tài sản là nửa trong suốt, không thấy rõ tình trạng bên trong. Cô gái lúc trước đến có nói bọn họ không thích chủ nhà đến xem, cho nên Tô Dung cũng không tiếp tục đi qua.
Cô quay đầu đi đến chỗ khác, tiếp theo còn muốn đi vườn hoa, khu tập thể dục, cùng với siêu thị nhỏ nhìn một chút, hy vọng có thể an toàn như chỗ này.
Đi đến gần lầu 4, Tô Dung nhìn thấy khu tập thể dục. Cái gọi là khu tập thể dục chỉ là một khu vực cho những người già về hưu hoạt động thân thể. Các loại dụng cụ màu xanh da trời và màu vàng phối hợp với nhau, hai ba người ở bên trong không nhanh không chậm tập thể dục sáng sớm.
Giống với lúc trước, bọn họ cách nhau rất xa, không can thiệp chuyện của nhau, vô cùng yên lặng. Tô Dung không phá vỡ loại ôn hòa này, cũng tìm một nơi gần không có người bước lên máy chạy bộ, từ từ vận động cơ thể.
Trong quy tắc năm của tiểu khu [khu tập thể dục có thể cung cấp dụng cụ tập thể dục miễn phí, tập thể dục có lợi cho thân thể]. Trong quy tắc này có nói, tập thể dục có lợi cho sức khỏe, nhưng về mặt nào thì Tô Dung không biết, nhưng mỗi ngày đều tập nhất định có chỗ tốt. Bây giờ những dân địa phương khác đều ở chỗ này tập thể dục, chắc là thời gian an toàn, cô cũng nên thừa cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Đại khái qua hơn 10 phút sau, phía xa xa có một người đi đến. Người này ăn mặc rất sặc sỡ, trên mặt nở nụ cười thật tươi, thậm chí có chút chói mắt, cả người tạo thành sự tương phản đối với xung quanh, vô cùng quỷ dị.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, mọi người trong khu tập thể dục đều hơi thay đổi sắc mặt, ngừng vận động, rối rít đi ra ngoài.
Tô Dung cũng kịp thời đi theo đám người, trong lòng thì suy đoán. Từ phản ứng của mọi người, cũng bởi biểu hiện tương phản với xung quanh của người kia, rất có thể có vấn đề.
Có lẽ người này chính là người nói chuyện với người khác khi người ta đang tập thể dục mà trong quy tắc nhắc đến.
Từ phản ứng của mọi người có thể thấy được, đối mặt với người này, hiển nhiên không để ý không phải là cách làm chính xác, nếu không bọn họ cũng sẽ không chọn quay đầu rời đi.
Đi ra ngoài một khoảng cách, mọi người đều trở về chỗ ở của mình, mỗi người đi một ngã.
Theo dân số dần giảm bớt, Tô Dung có thể nghe được tiếng bước chân rõ ràng ở phía sau lưng cô.
Phải biết, cô đã là người cuối cùng đi theo đám dân cư này, vậy ai là người đi theo sau lưng cô.
Chỉ có thể là người cười tươi kia.
Mấy người trước mặt cũng rõ ràng cảm nhận được phía sau có người đi theo, bước chân trở nên vội vã, lại phân nhóm một lần nữa. Tô Dung không tiện đi theo sau lưng ai cả, chỉ có thể một mình đi một đường.
Sau đó không bất ngờ, tiếng bước chân sau lưng cô không biến mất. Tiếng bước chân từng chút một vang bên tai cô.
Dù cô đã hiểu rõ vận may của mình, nhưng Tô Dung cũng không nhịn được thở dài.
Theo lý thuyết trên người của cô có nhiều đạo cụ quái đàm có được từ tiêu diệt nguồn ô nhiễm, từ hơi thở thì không khưa ngụy trang người địa phương một cách hoàn mỹ, nhưng vận may cũng là nguyên nhân lớn nhất.
Chỉ là Tô Dung cũng không phải không có chuẩn bị, cô đã sớm chuẩn bị khi đối phương vẫn luôn đi theo mình, cô định đi đến vườn hoa hoặc là siêu thị.
Hai nơi này chưa chắc đã hoàn toàn an toàn, nhưng nhất định có thể tạo thành cục diện mới. Bây giờ gặp loại chuyện này Tô Dung không dám trở về chỗ ở của mình, nếu không cô sẽ dẫn sói vào nhà.
Vậy chỉ có thể đi đến hai nơi này tìm kiếm che chở mà thôi.
Thật ra còn có thể đi đến lầu 1 bên kia cầu cứu, phòng bảo vệ và phòng quản lý tài sản đều tập trung ở đó, thật sự cho người ta một loại cảm giác an toàn. Nhưng phòng quản lý tài sản từ chối chủ nhà đi qua, còn phòng bảo vệ thì chưa rõ là đứng về phía phe nào, cho nên Tô Dung không dám tùy tiện đi qua.
Thà đi đến hai chỗ này, còn không bằng đi đến vườn hoa thử. Ít nhất cô dám khẳng định bên chỗ vườn hoa có người, có những người dân địa phương khác, có lẽ có thể phân tán sự chú ý của người đi theo sau lưng. Dù gì cô cũng có thể nhìn hành động của những người khác để phán đoán mình nên làm như thế nào.
Một đường nhanh chóng đi đến lầu số 5, Tô Dung cảm giác tiếng bước chân sau lưng ngày càng lớn, còn có tiếng hít thở yếu ớt. Cô cũng dần bước đi nhanh hơn, giống như đang so đấu tốc độ với người đi phía sau.
Tay phải của cô nắm chặt [Xẻng phệ linh], ngón tay đặt lên trên cái nút ở đầu tay cầm của xẻng. Thẻ bài kia đã bị cô biến thành một [Xẻng phệ linh] mini, bây giờ chỉ cần cô ấn nút xuống, là có thể biến lớn để đập vào đầu người đi sau lưng kia.
Đồng thời tay trái của Tô Dung cách cái áo cầm lấy đá ô nhiễm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trên thực tế lại đang mắng chửi người trong lòng.
Đã nói cô đến chỗ này là dùng khí vận để đánh đổi đúng không? Nhưng sao vận may của cô không thay đổi chút nào vậy? Sẽ không phải mới vừa vào quái đàm đã không giải thích được bị lật thuyền đi?
---
Cuối cùng, sau khi Tô Dung quẹo cua, thì đã nhìn thấy vườn hoa ở phía trước. Giống như quy tắc đã nói, vườn hoa có rất nhiều hoa tươi. Những nơi khác của tiểu khu này đều bày ra dáng vẻ khô héo sơ xác của mùa đông, chỉ có chỗ này giống như vạn vật hồi sinh vào ngày xuân.