Trong vườn hoa có mấy cư dân đang ngắm hoa, khác với vẻ mặt lạnh lùng mà Tô Dung thấy của những người trước, vẻ mặt của cư dân ở chỗ này hiền hòa không ít.
Trong quy tắc, hoa nở sẽ là an toàn. Hơn nữa từ biểu hiện của các cư dân, Tô Dung không chút do dự đi đến. Cô quản lý biểu cảm vẫn luôn rất tốt, cũng không sợ đột nhiên bị lộ sơ hở gì đó.
Có người ngước đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ hơi nhìn thử, sau đó lập tức thu hồi của tầm mắt của mình.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ người phía sau cô sao? Thấy phản ứng của bọn họ, đầu tiên Tô Dung nghi ngờ, sau đó đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiếng bước chân dồn dập làm cho người ta lạnh sống lưng đi theo sau lưng cô đã biến mất!
Cô tạm thời an toàn.
Tô Dung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong vườn hoa nhỏ. Đây là một công viên không lớn không nhỏ, xung quanh trồng đầy cây cỏ. Bên cạnh có một con đường mòn, đi thông vào trung tâm vườn hoa bị cây cối che dấu.
Chẳng qua trên con đường nhỏ kia cũng không có người qua lại, hiển nhiên mọi người đều không muốn qua bên kia.
Cũng đúng, dù sao trong quy tắc, nếu như hoa trong vườn hoa khô héo, phải nhanh chóng rời đi. Nếu đi vào quá sâu rất có thể sẽ không chạy trốn được.
Tô Dung đảo mắt nhìn hoàn cảnh ở đây, dừng trước một đóa hoa, làm bộ ngắm hoa giống với những cư dân khác.
Ở chỗ cách cô bốn năm mét, có hai nam một nữ đang đứng cùng một chỗ nói chuyện với nhau.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ là điều tra viên. Đây cũng là nguyên nhân cô cố ý chọn chỗ này --- thuận lợi nghe lén bọn họ nói chuyện.
Ba điều tra viên kia cũng không chú ý đến "Cư dân" mới đến này, tiếp tục thảo luận nội dung trước đó.
Người đàn ông có một nốt ruồi bà mai ở khóe miệng không nhịn được nói: "Chúng ta đã ở chỗ này chờ lâu như vậy, nhưng không phát hiện chút dị thường nào, đổi một nơi quan sát khác đi? Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.”
Cô gái tóc dài đứng ở bên cạnh anh ta dịu dàng từ chối: "Anh Chu, anh đừng vội, chúng ta cũng chỉ mới đợi có 10 phút thôi? Đi chỗ khác chưa chắc có thể phát hiện ra đầu mối, không bằng ở chỗ này chờ thêm một chút."
Những lời này làm cho Tô Dung có chút suy nghĩ, từ khi mình đi vào quái đàm cho đến bây giờ cũng hơn nửa giờ, nhưng bọn họ mới chỉ đi ra chỗ này được 10 phút. Xem ra mấy người này còn ăn cơm ở trong phòng.
"Chuyện đó... Tôi cảm giác được chỗ này có người đang nhìn chúng ta." Người nam mang mắt kiếng cắt kiểu tóc đầu nấm có chút lo lắng nói: "Có phải chúng ta nói chuyện quá lớn tiếng không?"
Nghe được lời này, Tô Dung giật mình một cái, lập tức thu hồi lại ánh mắt. Sao người này lại nhạy bén như vậy? Thậm chí cô cũng không có nhìn chằm chằm bọn họ, sao người này có thể biết được?
Nhưng rất nhanh Tô Dung đã phát hiện lời của người nam kia không có nhằm vào cô, bởi vì cô cũng nhanh chóng nhìn ra được có không ít cư dân trong tiểu khu đang lén quan sát bọn họ. Có lẽ đứng ở góc độ của ba người kia thì không phát hiện được, nhưng đứng ở góc độ của cô thì nhìn thấy rất rõ ràng.
Không, nhìn cẩn thận một chút, loại ánh mắt đó nhìn qua không phải là quan sát, mà là nhìn chằm chằm.
Sự phát hiện này làm cho cô không nhịn được mà hơi nhíu mày. Trước đó Tô Dung vẫn luôn giả bộ thành cư dân, cũng không có bị người ta nhìn chăm chú như vậy.
Cho nên bây giờ cô không có cách nào phân biệt những cư dân này nhìn chằm chằm ba điều tra viên, cuối cùng là bởi vì bọn họ nói chuyện quá lớn, hay là bởi vì bọn họ là điều tra viên.
Nếu như cái trước thì vẫn tốt, nhưng nếu như cái sau, vậy trong quái đàm quy tắc này, thân phận của điều tra viên rất đặc biệt.
Đầu nấm nhắc nhở cũng không làm cho hai người còn lại cảnh giác, anh Chu có nốt ruồi bà mai cười nhạo nói: "Tôi biết cậu là lần đầu tiên vào quái đàm quy tắc khó khăn, nhưng cậu cũng không cần lo lắng như vậy đâu."
Ở trong suy nghĩ của anh ta, sở dĩ đầu nấm cẩn thận như vậy, là bởi vì trước kia chưa từng thấy nhiều dân địa phương như vậy. T
rong quái đàm quy tắc đơn giản, chỉ có một hai dân địa phương. Biểu hiện của bọn họ và những người khác đều không giống nhau, dân địa phương nhìn cũng bình thường.
Nếu như Tô Dung biết suy nghĩ này của anh ta, đại khái sẽ bật cười thành tiếng. Nếu như anh ta cẩn thận quan sát một chút có thể phát hiện được, những người xung quanh này không phải bởi vì cảm thấy bọn họ kỳ quái mới nhìn đến.
Nếu như là xem náo nhiệt, cũng không cần trao đổi ánh mắt với nhau. Phải biết, đám người này chính là sợ giao tiếp xã hội, không quen biết lẫn nhau. Có thể trao đổi ánh mắt như vậy, nhất định có vấn đề.
Bởi vì lời của đối phương, cô gái tóc dài quan sát xung quanh một chút, không phát hiện ra vấn đề gì, mới khuyên giải an ủi đầu nấm: "Đừng quá lo lắng, bị quan sát rất bình thường. Nếu như cậu sợ có thể đi về trước."
"Không cần." Đầu nấm có thể đến quy tắc quái đàm khó, tất nhiên không phải là một người ngu. Bây giờ hiếm khi là thời gian an toàn, cậu ta chịu về mới lạ. Nhưng nói thật bây giờ cậu ta có chút muốn rời đi, cậu ta cảm nhận được những ánh mắt kia, thật sự không có mang theo ý tốt gì.
Anh Chu ác ý giật dây: "Cậu có thể tìm một người khác hỏi thử tại sao lại nhìn cậu như vậy, hoặc là đi thăm dò tình huống cũng rất tốt."
Mặc dù trong quy tắc đã nói [Đừng tùy tiện quấy rầy bọn họ], nhưng ở loại quái đàm quy tắc này, muốn có đầu mối, trừ chờ quỷ quái chủ động đánh ra, hỏi dân địa phương là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là anh ta không dám làm chuyện chết người này, dĩ nhiên chỉ có thể chọn người khác đi.