Đối với loại hành động xem người khác là kẻ ngu này, đầu nấm bày tỏ từ chối: "Trong quy tắc nói dân địa phương không thích xã giao, tôi qua đó cũng không hỏi được gì, vẫn là thôi đi."
"Cái này không được, cái kia không được, vậy các người nói đến cùng phải làm như thế nào?" Năm lần bảy lượt bị từ chối, anh Chu rất tức giận.
Cô gái tóc dài không bị ảnh hưởng bởi tức giận của anh ta, bình tĩnh nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ, những điều tra viên khác khẳng định cũng sẽ đến. Đến lúc đó khuyên bọn họ đi không phải được rồi sao?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cô ta mới vừa dứt lời, từ xa xa có hai người kết bạn đi đến. Dân địa phương đều là đi một mình, kết bạn mà đi nhất định là điều tra viên.
Hai người kia cũng hiểu điểm này, đầu tiên hội hợp với đám người anh Chu. Một người nam trong đó trực tiếp hỏi: "Các người ở chỗ này chờ lâu không? Có phát hiện ra cái gì không?"
Cô gái bên cạnh cậu ta dùng cùi chỏ chọc vào bụng cậu ta một cái, xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, đầu óc của bạn tôi không tốt lắm. Mới vừa rồi chúng tôi đi siêu thị, bên kia đi vào nhất định phải mua một ít đồ mới có thể đi ra ngoài? Các người có phát hiện cái gì không?"
Cô ấy chủ động lấy lòng trước, nói ra một đầu mối, như vậy hai bên cũng có thể thuận lợi trao đổi.
Thấy cô ấy thức thời như vậy, ba người mới vừa rồi còn muốn lừa người ta cũng không biết nên nói gì. Vẫn là cô gái tóc dài trả lời: "Sau khi chúng tôi đến vườn hoa vẫn luôn ở chỗ này, trước mắt có thể xác định bên này an toàn, không xảy ra nguy hiểm gì. Dân địa phương mỗi người làm chuyện của mình, không nói với ai câu nào."
"Lại nói, hai người quen nhau trước đó sao?" Đầu nấm có chút ngượng ngùng hỏi. Nếu như ở bên ngoài không quen biết, vậy điệu bộ thân mật kia của hai người này cũng rất kỳ lạ.
Người nam gật đầu, vui vẻ nói: "Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, không nghĩ đến có thể cùng nhau đi vào một quái đàm quy tắc, như thế nào? May mắn đúng không?"
"May mắn." Đầu nấm gật đầu, cũng không biết là cậu ta đang hâm mộ đối phương có thanh mai trúc mã, hay là hâm mộ hai người quen đều có thể đi vào một quái đàm quy tắc.
Mắt thấy hai người bọn họ muốn nói chuyện lệch ra khỏi chủ đề chính, cô gái thanh mai vội vàng chặn lại lời của trúc mã nhà mình: "Đừng nói đến bản thân, nói chuyện chính quan trọng đi. Trên tay chúng tôi còn có một đầu mối, chỉ là nếu như các người không thể cho ra được đầu mối hữu ích khác, vậy giao dịch của chúng ta chỉ đến chỗ này thôi."
Ba người nghe vậy, không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ. Một lát sau anh Chu mở miệng: "Có một chỗ kỳ lạ, chính là con đường nhỏ kia, từ lúc chúng tôi đến, không có một ai đi qua chỗ đó. Đây được xem là đầu mối không?"
Cô gái tóc dài cũng nghĩ ra một đầu mối: "Không thể phá hư thực vật ở vườn hoa, mới vừa rồi vốn dĩ tôi muốn đụng vào một chút, còn chưa kịp đụng, đã thấy tất cả dân địa phương đều lạnh lùng nhìn về phía tôi, thật sự rất kinh khủng.”
Đầu mối này tương đối hữu dụng, Tô Dung yên lặng ghi nhớ. Quả nhiên giả thành dân địa phương rất tốt, dễ dàng ăn cắp tình báo.
Thanh mai kia suy nghĩ một chút, gật đầu: "Chúng tôi có gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản hỏi thử, cư dân trong tòa nhà có thể ở cùng một chỗ. Nhưng nếu lựa chọn dọn đến ở với nhau, tối nhất trả lại chìa khóa của một phòng trong đó."
"Nhưng trong quy tắc nói không được làm mất chìa khóa ?" Anh Chu hỏi.
"Dựa vào phán đoán của chúng tôi, nguyên nhân không thể làm mất chìa khóa chính là chỗ ở là khu tương đối an toàn. Nếu như làm mất chìa khóa, sẽ không đi vào được. nhưng nếu như lựa chọn ở chung với người khác, vậy không có chìa khóa của phòng không ở thì cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa trong quy tắc có nói là đừng làm mất, tôi là trả phòng, cũng không tính là làm mất đúng không?"
Cô ấy nói rất có lý, cô gái tóc dài hỏi một vấn đề mấu chốt: "Cho nên trong hai người các người có người sẽ trả phòng?"
"Tạm thời không có.’ Hai người bọn họ vẫn rất lý trí, trúc mã giải thích: "Chúng tôi chỉ là xác nhận, để cho mình có một đường lui. Lỡ như thật sự làm mất chìa khóa, chúng tôi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Những lời này làm cho mọi người đều bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu trong quy tắc có nhắc đến chuyện mất chìa khóa, vậy chứng minh có chuyện gì đó để làm mất chìa khóa. Bay giờ có một đường lui, tất nhiên có thể để cho người ta yên tâm một chút.
Nhưng thật ra Tô Dung còn có một chút băn khoăn, mới vừa rồi lời của thanh mai chính là, phòng quản lý tài sản nói muốn dọn đến ở cùng một người khác thì cần trả phòng. Muốn trả phòng là cần phải có chìa khóa, như vậy nếu như làm mất chìa khóa, còn có thể trả phòng được hay không.
Nếu như không trả phòng được, lại không thể ở chung với người khác. Như vậy sẽ rơi vào đường cùng rồi.
Có lẽ, một điểm này cũng chính là cái bẫy. Nếu như có suy nghĩ "Coi như bị mất chìa khóa cũng không sao, dù sao có thể ở cùng với người khác", tuyệt đối sẽ bị thua thiệt.
Chẳng qua đầu mối trao đổi giữa năm người này cũng không liên quan đến vấn đề cô phát hiện ở bên trong phòng ở, một là tủ quần áo trống trơn, hai là bọn họ bị ô nhiễm, còn sẽ nhận biết sai đối với đồ chơi được văn phòng quản lý phát cho.
Nhìn cách ăn mặc mát mẻ của bọn họ, Tô Dung đoán chắc bọn họ đã phát hiện được vấn đề của tủ quần áo. Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao đều có thể đi vào quái đàm khó khăn, sẽ không phạm vào sai lầm rõ ràng như vậy.
Nhưng chuyện bị ô nhiễm thì không xác định được, Tô Dung dám khẳng định trong năm người bọn họ tuyệt đối có người không phát hiện ra vấn đề này.