Nếu như không kịp thời đổi đồ chơi sơn dương đi, sẽ xảy ra chuyện gì? Có lẽ ngày mai cô có thể biết được đáp án.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trúc mã quan sát bốn phía. Chỉ chốc lát sau quay lại nói với thanh mai của mình: "Nhìn qua người ở chỗ này dễ tiếp xúc hơn với người trong siêu thị!"
Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ liếc nhìn năm người kia. Dựa theo lời người nam này nói, dân địa phương bên siêu thị đều mặt lạnh sợ giao tiếp giống với dân địa phương khu tập thể dục.
Như vậy nếu như bọn họ muốn tiến hành trao đổi, nơi này tuyệt đối là một nơi tốt. Ngoài ra dân địa phương của hai nơi khác có thể không có chút ý muốn trao đổi.
Nếu như bọn họ không đi tìm người hỏi thăm, vậy chờ sau khi bọn họ rời đi, Tô Dung sẽ tìm cách hỏi thử một chút. Cô không thể bỏ qua cơ hội hỏi thăm tốt này.
"Đúng rồi, chúng ta có muốn hỏi thử phòng quản lý tài sản có radio hay không, gọi những điều tra viên khác đến?" Đột nhiên anh Chu hỏi.
Bây giờ cộng lại bọn họ cũng chỉ có năm điều tra viên, đây là một quái đàm khó, số người ít nhất cũng là 10 người. Cho nên còn một nửa chưa xuất hiện.
Nghe được câu này, Tô Dung đang nghe lén thiếu chút nữa ho ra tiếng. Còn muốn dùng radio tìm người? Rất sợ người ta không biết trong quái đàm này có một đống điều tra viên đúng không?
Thật ra theo lý thuyết Tô Dung không nên phản đối chuyện dân địa phương biết được sự tồn tại của điều tra viên như vậy, dù sao gần như mỗi một quái đàm quy tắc, thân phận của điều tra viên cũng không có giấu diếm, bị dân địa phương biết cũng không có gì.
Nhưng quái đàm quy tắc này có một chỗ khác với quy tức trước đó --- điều tra viên trong quái đàm quy tắc này chính là bị tách ra ngay ban đầu.
Đây là một chuyện rất thú vị, phải biết lúc trước cô trải qua nhiều quái đàm quy tắc, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Trước kia cũng có quái đàm quy tắc có nhiều dân địa phương, ví dụ như “lầu ký túc xá số 44”, “công ty đồ hộp tiểu thịt tươi", "vườn bách thảo Màu Đỏ".... Nhưng trong mỗi quái đàm quy tắc này thân phận điều tra viên của bọn họ đều rất rõ ràng. Gần như không cần điều tra viên phí sức gì đã có thể nhận nhau, tụ họp lại với nhau.
Đây cũng là nguyên nhân, với tính cách cẩn thận của Tô Dung tại sao cho tới bây giờ chưa đóng vai dân địa phương. Thật sự những quái đàm quy tắc này hoàn toàn không cho cô cơ hội!
Nhưng lần này, từ chuyện cô có thể thuận lợi đóng vai dân địa phương, có thể thấy quái đàm quy tắc này cho điều tra viên cơ hội che giấu thân phận của mình.
Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác quái đàm này lại đặc biệt như vậy?
Tô Dung cho rằng bại lộ thân phận điều tra viên có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nếu như những người khác có thể phát hiện chi tiết nhỏ này, dĩ nhiên sẽ lựa chọn không bại lộ thân phận. Tối thiếu không thể quá khoe khoang. Nếu quả thật có người muốn tìm đường chết muốn dùng radio tìm người, vậy cô chỉ có thể chúc bọn họ may mắn.
Cũng may cô gái tóc dài có chút đầu óc, từ chối đề nghị này: "Không cần, nhiều người quá cũng không có lợi ích gì. Chúng ta đến phòng radio tìm người, còn dễ dàng bị người khác cười chê."
Có vài người thích hành động một mình, ví dụ như Tô Dung không có Bạch Liễm ở chỗ này. Người như vậy nghe được có điều tra viên đến phòng radio tìm người, nhất định sẽ không đến, có lẽ còn thầm mắng bọn họ mấy câu.
Đầu nấm yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó, chúng ta có muốn đổi nơi khác hay không, ở chỗ này lâu như vậy, cũng không có chút động tĩnh gì. Lại nói chúng ta còn chưa đi qua khu tập thể dục, có muốn đến đó nhìn một chút không?"
Anh Chu có chút không cam lòng: "Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được gì ở chỗ này mà."
Từ khi đi vào trong quái đàm quy tắc này, anh ta ở chỗ này lâu nhất. Nếu như không thu hoạch gì mà rời đi, vậy chính là lãng phí thời gian.
Nhìn anh ta như vậy, cô gái tóc dài rõ ràng biết anh ta không cam lòng cái gì, cười nói: "Vậy anh có thể đi hỏi dân địa phương một chút, nhìn xem thử có đầu mối hay không."
"Nhưng trong quy tắc có nói, bọn họ không thích xã giao." Có thể sống đến bây giờ, anh Chu không có lỗ mạng như vậy, thành thạo nhắc đến quy tắc.
Nhưng hiển nhiên cô gái tóc dài càng biết dụ dỗ lòng người hơn anh ta: "Trong quy tắc chỉ nói không thích, cũng không có nói không thể. Dân địa phương cũng chỉ là người thôi, có thể làm gì được anh? Hơn nữa trong quy tắc có nói, lúc hoa trong vườn nở là an toàn. Anh không thừa dịp này thăm hỏi tin tức, còn muốn lúc nào thăm dò nữa?"
Những lời này thuyết phục anh Chu, ngay cả những người khác cũng có chút động lòng.
Thật ra Tô Dung cũng nghĩ như vậy, đây cũng là nguyên nhân cô mới dám quyết định chờ bọn họ rời đi mình sẽ đi thăm dò. Về mặt quy tắc không có lấp kín hết đường lui, vậy có thể thử một chút. Nếu như không mạo hiểm, sao có thể thông quan được?
"Được, tôi đi!" Anh Chu quyết tâm, đi thẳng một một dân địa phương bên kia.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Dung cố ý làm ra tư thế né tránh người khác. Loại tư thế này làm cho người ta có một loại cảm giác bị từ chối nói chuyện, như vậy có thể giảm bớt người đi đường đến gần.
Quả nhiên, anh Chu vượt qua cô, đi về phía một người khác: "Hi! Người anh em, tôi mới vừa dọn đến, vườn hoa tiểu khu chúng ta thật xinh đẹp!"
Hiển nhiên, muốn hỏi thăm, anh Chu cũng sẽ không hỏi quá trực tiếp. Trong lời nói của anh ta có một ít kỹ xảo, dùng đề tài vườn hoa nhỏ rất được dân địa phương yêu thích để làm đề tài nói chuyện chung.
Người đàn ông bị anh ta chào hỏi hơi gật đầu một cái: "Đúng vậy, ai sẽ không thích vườn hoa trong tiểu khu chứ?"