Thấy hắn ta đồng ý nói chuyện, anh Chu lập tức hỏi tiếp: "Tiểu khu chúng ta còn có những chỗ nào thú vị như chỗ này không?"
Nghe nói như vậy, người đàn ông mỉm cười quỷ dị nói: "Trái lại không có nơi nào chơi vui cả, nhưng tôi đoán, có phải anh muốn hỏi chính là nơi an toàn đúng không?"
"Không sai, chính là như vậy!" Anh Chu hưng phấn nói, sau đó nghi ngờ: "Tại sao anh lại biết tôi muốn hỏi cái này?"
Người đàn ông không trả lời vấn đề này, chỉ nói với anh ta: "Phòng bảo vệ rất an toàn, bảo vệ sẽ luôn bảo vệ chúng ta."
Những lời này thật sự khó phân biệt thật giả, người đàn ông kia là đưa lưng về phía Tô Dung, cô không có cách nào nhìn vẻ mặt đoán được cái gì. Trong phán đoán lúc trước của cô, phòng bảo vệ không nhất định đứng ở bên điều tra viên, có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng dân địa phương lại nói phòng bảo vệ là một nơi an toàn.
Vậy chẳng lẽ bộ phận quy tắc kia còn có ẩn tình bên trong? Hay là dân địa phương có ác ý với điều tra viên, cố ý nói dối?
Chẳng qua mặc kệ như thế nào, ít nhất có một việc có thể khẳng định, đó chính là giá trị vũ lực của đội bảo vệ rất cao.
"Vì sao các người lại không đi con đường nhỏ kia vào vườn hoa bên trong." Anh Chu suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mình tương đối quan tâm. Đây là đầu mối duy nhất mà anh ta phát hiện ở chỗ này.
"Không nhất thiết, nhưng nếu như anh muốn đi, có thể đi nhìn thử." Người đàn ông trả lời ba phải cái nào cũng được, làm cho người ta không có cách nào đoán được ý cụ thể.
Không nhất thiết?
Ý của những lời này chính là: Tới vườn hoa là cần thiết, nhưng không cần đi sâu vào bên trong.
Như vậy vấn đề lại tới, vậy tại sao cần phải đi đến vườn hoa chứ?
Mặc dù trong quy tắc có nói bọn họ phải ở ba tiếng đồng hồ bên ngoài, nhưng cũng không cố định là ở chỗ nào. Siêu thị và khu tập thể dục đều có nơi có thể nghỉ ngơi, hơn nữa coi như không đến những khu nghỉ ngơi cố định này, cũng có thể tùy tiện đi dạo tiểu khu này.
Lúc nghĩ đến chỗ này, Tô Dung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được. Loại cảm giác này rất giống khi cô ở trong quái đàm "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng."
Chẳng lẽ cô lại bỏ quên chỗ nào trong quy tắc?
Còn không chờ Tô Dung ngẫm nghĩ lâu, đã nghe thấy anh Chu hỏi ra câu hỏi mà cô muốn nghe: "Không nhất thiết? Vậy tới chỗ này là nhất thiết sao?"
"Tôi thích nhất chỗ này, cho nên đến chỗ này là cẩn thiết. Chẳng lẽ anh không phải là như vậy sao?" Lúc nói ra những lời này, người đàn ông đưa lưng về phía Tô Dung cười như không cười, để cho anh Chu không biết nói cái gì nữa..
Mặc dù mới vừa rồi anh ta còn cảm thấy cô gái tóc dài nói đúng, người dân địa phương giống với người bình thường, không có gì phải sợ. Nhưng trong thực tế lúc thực sự đối mặt với dân địa phương, anh ta rất khó để không sợ hãi.
Dù sao người ta cũng là ở trong quái đàm quy tắc này, biết rất rõ ràng với tất cả những chuyện xung quanh. Trừ phi anh ta có năng lực nhanh chóng giết người này, nếu không người ta muốn lừa anh ta cái gì, chẳng phải dễ dàng như lòng bàn tay sao?
Anh ta không dám hỏi nữa.
Thấy phản ứng của anh Chu, Tô Dung đại khái có thể suy đoán được vẻ mặt của người đàn ông kia lúc nói ra những lời này, cô hơi nhíu mày, thầm tính toán. Có thể khẳng định, câu trả lời cuối cùng của người đàn ông này khẳng định không phải là nguyên nhân toàn bộ, hơn nữa tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Kết hợp với những lời trước đó hắn ta nói, tới vườn hoa có lợi. Hơn nữa chỉ cần đi dạo ở bên ngoài là được, không cần mạo hiểm đi sâu vào.
Còn bên chỗ sâu trong vườn hoa có cái gì, người này không tiết lộ một chút nào, nhìn không được vẻ mặt của hắn ta, Tô Dung cũng không dám suy đoán bừa.
Chẳng qua nghe đối thoại này của bọn họ, Tô Dung cảm thấy có chỗ bị sai. Mới vừa bắt đầu Tô Dung cho rằng dân địa phương ở trong tiểu khu này đều bị chứng sợ giao tiếp xã hội, cho nên mới không quan tâm đến lẫn nhau. Nhưng bây giờ xem ra, ít nhất đối tượng mà anh Chu lựa chọn nói chuyện thật sự có thể giao tiếp bình thường, không có dáng vẻ sợ giao tiếp gì.
Nhưng mới vừa rồi lúc anh Chu chưa đến, anh ta không nói một câu nào giống với những người khác vậy.
Như vậy, chẳng lẽ chỉ có người chủ động tìm mình nói chuyện mới xảy ra vấn đề.
Nhưng có một việc Tô Dung chắc chắn, những dân địa phương này không đứng ở phe bên điều tra viên, hơn nữa tuyệt đối không thể nào không biết gì giống như dân địa phương của “công ty đồ hộp tiểu thịt tươi”. Bọn họ biết rất nhiều thứ, nhưng cũng không muốn tiết lộ cho điều tra viên.
Mắt thấy người đàn ông không muốn tiếp tục nói chuyện với mình nữa, anh Chu cũng thức thời đi về.
Đoạn nói chuyện của bọn họ mới vừa rồi, bốn người khác đều nghe được rõ ràng, thanh mai liếc nhìn con đường nhỏ kia: "Nếu dân địa phương cũng đã nói như vậy, vậy trong vườn hoa không có thứ hữu dụng gì. Không có thứ hữu dụng gì, vậy chỗ này có thể được xem là an toàn."
Trúc mã ăn ý nói theo: "Tôi thấy trước mắt chỗ này chính là một khu an toàn, lúc hoa không khô héo, nếu như gặp nguy hiểm có thể đến chỗ này tị nạn một chút. Chúng tôi định đi đến khu tập thể dục nhìn thử, các người có muốn đi cùng với tôi không?"
Ba người kia do dự một chút, cùng gật đầu, rời đi theo bọn họ.
Chờ năm người vừa rồi, đi, vốn dĩ vườn hoa đang yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt cả lớn. Người đàn ông mới vừa được hỏi chuyện dùng âm lượng không lớn không nhỏ hỏi: "Đánh cược không?"
Lập tức có người hưởng ứng: "Tôi đánh cược bọn họ bị diệt đoàn!"