"Tôi cũng cược cái này!"
"Tôi cũng muốn!"
"Thêm tôi nữa!"
Thấy phần lớn mọi người đều cược diệt đội, người đàn ông cảm thấy không có ý nghĩa, lại mở miệng nói: "Đánh cược như vậy không có ý nghĩa gì, tới, đánh cược thử trong 12 người bọn họ có mấy người sẽ bị chúng ta giết chết đi."
---
Hiển nhiên nội dung đánh cược lúc này đáng sợ còn có tính khiêu chiến hơn cái lúc trước, mọi người rối rít dùng tiền tệ quái đàm đặt cược. Vì để không cho người khác phát hiện khác lạ, Tô Dung cũng đi theo đặt cược 6 tệ quái đàm, cô cược có sáu người chết trong tay dân địa phương.
Trên mặt cô là nụ cười hưng phấn, nhưng trái tim trong lòng đã chìm xuống đáy cốc rồi.
Ở trong quái đàm quy tắc này, điều tra viên không chỉ phải đối mặt với sự đuổi giết của quỷ quái, còn có sự uy hiếp không biết nguyên nhân đến từ dân địa phương.
Hiển nhiên, mới vừa rồi năm người kia đã bại lộ thân phận điều tra viên, rất có khả năng không có cách nào sống được trong quái đàm quy tắc này.
Sau khi đặt cược xong, có một người phụ nữ cười hì hì: "Vậy xem ra cái đó lập tức đến, có người giúp chúng ta chia sẻ hỏa lực."
Bên trái cô ta là một người đàn ông, trong mắt cũng mang theo mấy phần vui mừng: "Chà, chúng ta nào có cùng người ta mỗi bên một nửa? Nhiều lắm được coi là phối hợp mà thôi."
Nghe được lời này của gã, mọi người lại cười đùa một trận.
Chỉ có Tô Dung là không cười nổi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười sung sướng tránh lộ tẩy.
"Cái đó" là cái gì? Nghe ý của dân địa phương, rõ ràng "cái đó" chính là tình huống mà mọi người đều không muốn đối mặt. Mà điều tra viên đến có thể giúp chia sẻ phần lớn hỏa lực cho dân địa phương.
Bây giờ Tô Dung đã không phải là tay mới không biết gì về thế giới quái đàm, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, cô dễ dàng đoán ra được "cái đó" trong miệng bọn họ, chắc là thịnh yếu của qủy quái hoặc là đám người ô nhiễm.
Tương tự với tiệc tối ngày thứ tư của du thuyền Giao Nhân, và ngày thứ ba của lầu ký tú xá 44, một đám người bị ô nhiễm cuồng hoan giết hại, ăn thịt người.
Sở dĩ có phán đoán như vậy, là bởi vì hỏa lực mà điều tra viên có thể chia sẻ phần lớn, rất có khả năng là công kích của quỷ quái. Giống với lúc trước ở trên chuyến xe buýt trong thế giới quái đàm, đối với quỷ quái, điều tra viên ngon miệng hơn dân địa phương rất nhiều. Gần như khác nhau giữa trời với đất, dĩ nhiên "nó" không muốn tha cho thức ăn ngon hiếm thấy rồi.
Mà tình cảnh hôm đó chắc là ngày thứ ba mà quái đàm quy tắc này nhắc đến. Trước đó Tô Dung cũng phát hiện, ngày thứ ba là một ngày đặc biệt.
Nói cách khác, khi ngày thứ ba đến, phần lớn điều tra viên sẽ không sống sót được.
Bọn họ phải rời đi trước khi ngày thứ ba đến.
Tô Dung suy nghĩ vấn đề này một lại, tâm trạng trở nên rất trầm trọng. Bởi vì cô đột nhiên ý thức được, nếu quả thật có loại biện pháp để cho bọn họ rời đi trước ngày thứ ba, như vậy tại sao dân địa phương không rời đi chứ?
Từ lời vừa rồi của bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, nguy hiểm của ngày thứ ba, bọn họ cũng không kịp tránh. Thậm chí còn vui mừng vì có người chia sẻ công kích cho mình.
Nếu là như vậy, nếu quả thật có phương pháp rời đi tránh nguy hiểm này, tại sao bọn họ không rời đi?
Nếu như thật sự có cách, Tô Dung cũng không cho rằng, dân địa phương ở chỗ này lâu như vậy lại không tìm được phương pháp nào.
Đây gần như là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Tô Dung muốn hỏi về chi tiết cụ thể của nguy hiểm vào ngày thứ ba, ví dụ như lúc nào bắt đầu, kéo dài cả ngày hay chỉ là một đoạn thời gian.
Nhưng cô không thể nào hỏi vậy được, hiển nhiên dân địa phương trong tiểu khu này vô cùng rõ ràng về sự tồn tại của nguy hiểm ngày thứ ba, nếu cô tùy tiện hỏi, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Dựa theo tình huống thể hiện trong quái đàm quy tắc này, tất cả dân địa phương đều đã sống lâu ở chỗ này, người mới đến chỉ có điều tra viên mà thôi.
Nhưng không hỏi cũng không được, hiếm khi dân địa phương mở miệng nói chuyện, cô lại vừa khéo ở chỗ này. Lần sau gặp được cơ hội này cũng không biết là khi nào! Nếu như không nắm chặt thời gian thăm dò tin tức, Tô Dung sợ rằng sau này mình sẽ không có cơ hội nói chuyện với dân địa phương nữa.
Tô Dung suy nghĩ một lát, sau đó đôi mắt trở nên sáng ngợi nói: "Nếu mọi người đều cho rằng bọn họ bị diệt cả đội, vậy chúng ta có nên đánh cược bọn họ bị diệt cả đội vào lúc nào không?"
Vốn dĩ ở trong tiểu khu này cũng không có chuyện vui vẻ, cũng chỉ có lúc điều tra viên đến mới náo nhiệt. Lúc này nghe được lời của Tô Dung, ai cũng đều hứng thú tham gia.
Người đàn ông trước đó nói: "Nhất định là bị diệt vào ngày thứ ba, tôi đánh cược 6 giờ chiều ngày thứ ba đi!"
"Anh thật sự xem thường bọn họ nha!" Người đứng bên cạnh gã hài hước nói: "Vậy tôi đánh cược 6 giờ 30 là được."
Mọi người không hẹn mà cùng cười lên.
Tiếng cười này làm cho Tô Dung là điều tra viên cảm thấy chói tai cực kỳ, nhưng cô cũng chỉ có thể cười theo, đồng thời yên lặng ghi nhớ thời gian mà bọn họ nói.
Giống với thời gian các quái đàm trước, khoảng thời gian này có lẽ là sau 5 giờ rưỡi chiều đến trước 12 giờ đêm.
Lấy sự hiểu biết của Tô Dung với thế giới quái đàm, sau 5 giờ rưỡi là lúc quỷ quái hoành hành, đối với phần lớn điều tra viên mà nói khoảng thời gian này vô cùng nguy hiểm, mà ở trong quái đàm quy tắc, hiển nhiên sẽ càng đáng sợ hơn. Ít nhất sẽ còn đáng sợ hơn ngày thứ ba ở trong quái đàm lầu ký túc xá số 44.
Bởi vì quái đàm đó chỉ có người ô nhiễm cuồng hoang, mà chỗ này chỉ sợ là quỷ quái và người ô nhiễm cùng nhau cuồng hoang.