Lấy vũ lực bây giờ của Tô Dung, dĩ nhiên cô không sợ người ô nhiễm bình thường. Nhưng quỷ quái thì lại khác, bọn chúng không chỉ có tính công kích mạnh, còn có tính truyền ô nhiễm cực mạnh. Nếu như dùng [Xẻng phệ linh] thì có thể đánh được một quỷ quái, nhưng nếu nhiều hơn, cho dù Tô Dung cũng không chắc chắn được.
Sau khi đánh cược xong, nhiệt tình của mọi người đều biến mất không ít, im lặng không nói gì thêm nữa. Thấy tình huống không thăm dò được tin tức khác nào, Tô Dung cũng không chậm trễ, rời khỏi vườn hoa, đi về phía lúc trước còn chưa đi qua.
Đã biết buổi tối sẽ rất nguy hiểm, nhìn sắc trời bây giờ chắc là bảy giờ tối, nhanh tám giờ. Cô phải mau chóng thăm dò nơi cuối cùng, sau đó nhanh chóng về nhà. Nếu cứ ở lại bên ngoài, Tô Dung sợ mình trực tiếp sẽ gặp quỷ.
Một đường đi về phía trước, lúc đi đến gần lầu 6, cuối cùng Tô Dung cũng thấy được ánh đèn cách đó không xa, sắc trời đã tối, trong siêu thị nhỏ có mở đèn, bên trong có mấy người đang mua đồ.
Tô Dung chú ý đến tờ giấy dán trên cửa bên ngoài, cô đi vào, mới từ bên trong thấy được nội dung của tờ giấy này.
《 Điều phải biết khi mua sắm ở siêu thị nhỏ》
Một, tiến vào siêu thị này, ít nhất phải mua một món đồ mới có thể rời đi.
Hai, siêu thị này do 'Tập đoàn Tích Tắc' bỏ vốn thành lập, mỗi một dạng hàng hóa đều có nhãn hiệu của 'Tập đoàn Tích Tắc'. Xin đừng mua phải sản phẩm ba không *.
*Sản phẩm không có ngày sản xuất, nhà sản xuất, địa chỉ sản xuất
Ba, nhân viên trong siêu thị sẽ không chủ động đề cử hàng hóa, nghiêm túc từ chối nhân viên bán hàng đề cử hàng hóa với bạn, cũng nói mã số nhân viên của người này cho nhân viên thu ngân.
Bốn, không nên từ chối ngân viên thu nhân đòi lấy tiền boa với bạn.
Năm, mỗi ngày không thể ở trong siêu thị quá nửa tiếng đồng hồ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Tổng cộng chỉ có năm điều quy tắc, trong đó câu [nghiêm túc từ chối nhân viên bán hàng đề cử hàng hóa cho bạn] của quy tắc thứ ba là bị tô đỏ.
Hiển nhiên chỗ sai chính là "nghiêm túc từ chối", từ chối là nhất định, nhưng cần phải uyển chuyển, hoặc là nên không để ý đến?
Sau khi nhìn thấy siêu thị này là do 'Tập đoàn Tích Tắc' mở, Tô Dung hơi nhíu mày, trong lòng đã có tính toán.
Mắt thấy chỉ có nửa giờ để đi dạo siêu thị, cô lập tức bắt đầu đi vào mua.
Siêu thị này cũng không tính là lớn lắm, đại khái chỉ có kích thước bằng 1/3 siêu thị An Vui lúc trước. Đồ bên trong siêu thị được xem như phong phú, Tô Dung đi lướt qua khu thực phẩm, đến khu quần áo mua cho mình hai cái áo.
Bây giờ thời tiết vẫn có chút lạnh, nhất là buổi tối. Không có áo khoác bảo vệ, cô cảm giác bị lạnh đến mức bị cảm.
Áo khoác cũng rất rẻ, tổng cộng chỉ cần 10 tệ quái đàm. Nhưng nói thật, nếu như không phải cảm thấy mình cần thứ này, Tô Dung hoàn toàn không muốn lãng phí tiền quái đàm để đi mua. Dù bây giờ về vấn đề tiền bạc thì cô đã có 3000 tệ quái đàm, là một phú bà nhỏ. Cho nếu đã mua, vậy thì mua hai cái, tránh cho xảy ra chuyện ngoại ý muốn.
Sau khi cầm áo khoác xong, Tô Dung càng đi sâu vào bên trong siêu thị. Bên kia là khu đồ dùng hàng ngày, nhưng Tô Dung đều không cần. Cho nên lại đi vào bên trong nữa, cô nhìn thấy ở bên trong nhất có một tường đồ chơi búp bê.
Khác với trong phòng chỉ xuất hiện búp bê mèo mun, sơn dương, nơi này có nhiều chủng loại búp bê hơn, đều là một một ít búp bê động vật nhỏ, to bằng cái đầu, chỉ là không có mèo mun và sơn dương.
Mỗi một loại búp bê đều cần 100 tệ quái đàm, không có tiền hoàn toàn không mua nổi.
Những món đồ chơi này sẽ có lợi ích gì sao? Nếu như vô dụng, sao lại đặt giá cao như thế? Nghĩ như vậy, Tô Dung quay đầu tìm người nhân viên mặc động phục xanh làm phụ trách bên này hỏi thử: "Xin hỏi điểm đặc biệt của những con búp bê này là gì vậy?"
"Búp bê của chúng tôi chế tạo hoàn mỹ, được rất nhiều cư dân yêu thích." Nhân viên mỉm cười trả lời?
Đáp án này thật quá đơn giản, hoàn toàn không trả lời vấn đề của Tô Dung.
Nhưng cách dùng từ của cô ta, lại đột nhiên làm cho Tô Dung nhớ đến cái gì đó. Lúc trước anh Chu hỏi tại sao lại ở vườn hoa với dân địa phương, nếu như cô nhớ không nhầm, người đàn ông kia trả lời là "Ai sẽ không thích vườn hoa của tiểu khu chứ".
Hai cái đều là dân địa phương yêu thích, mà vườn hoa nhỏ lại đã được chứng minh có tỷ lệ an toàn lớn.
Như vậy những con búp bê này, có phải cũng là một đạo cụ mấu chốt có thể bảo vệ được điều tra viên hay không?
"Tôi muốn mua một cái." Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung nói không chút do dự. Thuận tiện tháo một con hồ ly lông xù xuống ôm vào lòng.
nghe vậy, nhân viên kia hỏi: "Vậy có cần mua thêm một con nữa không? Quý khách nhìn đi, một con rất cô đơn, mua thêm một con có thể làm bạn cùng nhau."
Tô Dung đột nhiên cảnh giác, quy tắc thứ ba của siêu thị có nói [nhân viên bán hàng trong siêu thị sẽ không chủ động đề cử hàng hóa], mà hiện tại nhân viên này hình như đang chủ động đề cử hàng hóa với cô?
Cô không thể chắc chắn đây đến cùng có tính là chủ động đề cử hay không, dù sao mới vừa rồi là cô mở miệng hỏi trước. Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng không tính tiếp nhận đề nghị của đối phương.
"Không có tiền không mua nổi." Tô Dung lấy ra một lý do từ chối vạn năng, trên mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Cái đồ chơi này quá mắc."
Lý do này quá đầy đủ, cho dù là nhân viên muốn tăng doanh số cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn Tô Dung rời đi.
Tô Dung trở lại chỗ mới vừa mua quần áo, suy nghĩ một chút, Tô Dung bỏ một cái áo lại vị trí cũ. Chỉ mang theo một cái áo cùng với một món đồ chơi đi đến quầy tính tiền.