Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 432

Chương 432 -
Chương 432 -

Không nghĩ đến tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng, lại có thể nhận được tin tức bất ngờ này, Tô Dung không nhịn được nhíu mày. Nhiệm vụ yêu cầu thăng cấp toàn diện, cũng có thể nhìn ra được nhiệm vụ có độ khó cao. Cũng đúng, nhiệm vụ liên quan đến [Quái đàm quy tắc cố định], có thể dễ dàng mới lạ!

Chẳng qua cái này rất hợp với suy nghĩ của Tô Dung, dù sao vốn dĩ cô cũng muốn đi vào đại náo một trận, tất nhiên có thể khuất cho vũng bùn này càng lộn xộn càng tốt.

Tạm biệt đối phương, Tô Dung quay đầu lại đi nhanh đến lầu số 3 của mình. Chỗ này là lầu số 6, cách lầu số 3 có chút xa. Mắt thấy xung quanh không có ai, Tô Dung cũng không che giấu mình, bước nhanh như bay, cố gắng chạy nhanh về phía trước.

Thuận lợi tiến vào lầu số 3, phía trên cửa có gắn một cái đồng hồ. Thời gian bây giờ đã là 8 giờ 30 phút rồi.

Đừng thấy trong quy tắc có nói 11 giờ mới là thời gian trở về, nhưng trên thực tế không phải 11 giờ quỷ quái mới bắt đầu hoành hành.

Sau 11 giờ còn ở bên ngoài, nhất định sẽ chết. Trước 11 giờ ở bên ngoài thì sẽ có xác suất gặp nguy hiểm cao hơn.

Mà đối với cái vận may chết tiệt của Tô Dung, thì "có xác suất nhất định này" hoàn toàn có thể biến thành "tất nhiên".

Cô yên lặng nhìn thang máy trước mặt, sau đó quả quyết lựa chọn leo cầu thang bộ. Nếu biết được xác suất nhất định sẽ gặp vấn đề, vậy cô cũng không mạo hiểm làm gì.

Đối với Tô Dung đã thêm lực lượng sức mạnh nhiều lần, leo lên tầng 10 rất dễ dàng. Cô mới vừa đi lên, đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền từ tầng trên.

Người đi ra ngoài giờ này nhất định không phải thứ tốt lành gì? Lúc này cô muốn quay đầu đi xuống tầng dưới. Nhưng còn chưa đi được hai bậc thang, cô đã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ tầng dưới.

Tiếng bước chân của tầng dưới và tầng trên đều y như nhau, giống như của cùng một người. Là giống như có một người, bao vây bốn phương tám hướng của cô.

Chỉ có thể chạy đến tầng trệt!

Nhưng Tô Dung còn chưa kéo cửa hành lang đi thông qua hành lang khác, thân thể bỗng nhiên cứng đờ. Đột nhiên cô nghĩ đến, tầng bây giờ mình đang đứng, hình như là tầng thứ 4.

Con số 4 này, bởi vì đồng âm, cho nên không có ý tốt ở Hoa Hạ. Mà trải qua nhiều quái đàm quy tắc cũng nói cho Tô Dung biết, không cần nghi ngờ, số 4 có vấn đề.

Vừa khéo ở tầng 4 nghe được tiếng động quỷ dị, thật giống như đang xua đuổi cô đi đến hàng lang của tầng 4

Sao cô có thể không nghi ngờ cho được?

Cô dừng lại tay muốn vặn chốt cửa, mím môi, trong mắt tràn đầy kiên định, đi thẳng lên tầng trên. Còn chưa có phạm vào quy tắc nào, không có bị lực lượng quy tắc trói buộc. Nếu như có quỷ quái muốn thừa dịp này công kích cô, vậy đối phương nhất định sẽ bị lực lượng quy tắc trói buộc, ít nhất năng lực công kích sẽ không mạnh.

Đã như vậy, cô cũng không cần sợ. Mặc dù còn chưa chân chính trải qua chuyện này làm nào, nhưng Tô Dung có niềm tin đối với giá trị vũ lực của mình. Nếu quả thật là một quỷ quái, vậy cô sẽ để cho đối phương đẹp mặt.

Nhưng đi hết tầng 4, tiếng bước chân mới vừa rồi đã biến mất. Tô Dung biết quả nhiên mình đoán không sai, mục đích của tiếng bước chân kia chính là muốn cô đi đến hành lang tầng 4. Mặc dù không biết nơi đó có cái gì, nhưng nhất định vô cùng nguy hiểm.

Một đường chạy như bay về nhà, cho đến khi đóng cửa khóa cửa lại, Tô Dung mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Không thể không nói, ở cái thế giới này, lá gan của cô nhỏ không ít so với thế giới cũ.

Ở trong thế giới cũ, cho tới bây giờ Tô Dung không sợ đi ban đêm. Hoặc là nói, người đi ban đêm sợ cô mới đúng.

Mà bây giờ, chỉ mới buổi tối 8 giờ hơn leo cầu thang, cô đã bị dọa sợ thành cái dạng này. Chỉ có thể nói quỷ quái quá hại người, cô làm một người bình thường, thật sự không có cách nào chống lại.

Tô Dung thở dài, bắt đầu kiểm tra phòng. Trên ghế salon, búp bê vẫn là sơn dương màu đen. Tivi không có mở, mặt sau của tivi không nóng. Áo khoác nhỏ đặt ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ vẫn còn. Tủ lạnh trong phòng bếp không có thêm cái gì mới, gương nhà vệ sinh cũng còn bị vải bọc lại.

Tô Dung uống viên thuốc con nhộng ở trong túi vật tư màu trắng, cả người lập tức có chút buồn ngủ. Nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hiệu quả của thuốc đến nhanh chóng, búp bê đặt trên ghế salon đã đổi trở về dáng vẻ của mèo mun rồi.

Quả nhiên, viên thuốc kia có thể thanh trừ ô nhiễm.

Xem ra, phòng quản lý tài sản đưa viên thuốc con nhộng này đứng về phía điều tra viên.

Không có để lại nguyên liệu ở trong túi vật tư, Tô Dung lấy bút ở trong phòng ngủ làm ký hiệu lên hộp sắt đựng viên thuốc, sau đó bỏ lại vào trong túi vật tư, rồi lại đặt toàn bộ túi vật tư ra bên ngoài.

Chờ làm xong tất cả chuyện này, cô mới trở về phòng ngủ, đóng cửa cởi dép lên giường đắp chăn, làm liền một mạch.

Cả ngày hôm nay thăm dò được rất nhiều tin tức, nhưng đều rất lẻ tẻ, để cho Tô Dung không suy nghĩ rõ ràng mạch lạc được.

Cô cẩn thận nhớ lại những chuyện đã trải qua ngày hôm nay, đột nhiên nghĩ đến cảm giác không đúng khi mình ở vườn hoa.

Trực giác của Tô Dung là phản xạ khi phá được vô số vụ án, lúc trước khi đầu óc của cô không phân tích ra được vấn đề nào, nhưng thân thể đã cho ra phản ứng theo bản năng rèn luyện từ nhiều thử thách.

Lúc ấy cô đang suy nghĩ cái gì?

Nghĩ là khu tập thể dục và vườn hoa đều là nơi dùng để nghỉ ngơi.

Khi nghĩ đến chỗ này, cô cảm thấy không đúng. Loại không đúng này rất giống khi ở trong "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng".

Rồi sau đó cảm giác này được chứng thực, nguyên nhân cô cảm nhận được chỗ không đúng chính là lối chơi chữ trong quy tắc viện bảo tàng, dùng "hiện thực" thay thế cho "hiện đại", thiếu chút nữa đã gãi bẫy tất cả mọi người.

Như vậy có phải quy tắc trong quái đàm này cũng chơi chữ hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Dung lập tức nhìn tờ giấy quy tắc dám ở cửa.

Chơi chữ này, điểm quan trọng chính là lừa dối đầu óc. Đầu óc sẽ tự động hợp thức hóa thứ không đúng, để cho bạn không nhìn ra sơ hở. Ở trong lúc này, nhìn tờ giấy quy tắc sẽ dễ dàng phát hiện vấn đề hơn.

Bình Luận (0)
Comment