Quy tắc thứ nhất không thành vấn đề, quy tắc thứ hai không thành vấn đề...
Có kinh nghiệm của viện bảo tàng nghệ thuật lần trước, lần này Tô Dung đọc từng câu từng chữ, quyết định một khi phát hiện từ nghĩ có ngữ nghĩa không rõ, hoặc là câu có từ không biểu đạt được ý, lập tức chú ý nhiều hơn.
Cứ như vậy, đúng là thật sự phát hiện một câu có vấn đề, là quy tắc thứ 6 [Xin đừng cả ngày bực bội ở trong nhà, mỗi ngày ít nhất phải đi ra nghỉ ngơi ba tiếng trở lên].
Những lời này rất thú vị, cái này gọi đi ra ngoài thành "nghỉ ngơi". Thậm chí ở trong quy tắc thứ 3 rõ ràng cũng có nhắc đến, đi khu thể dục, đi dạo siêu thị cũng được tính là nghỉ ngơi.
Vậy ở nhà được xem là cái gì?
Làm việc sao?
Đây là một khả năng rất làm người ta ngoài ý muốn, đôi mắt Tô Dung có ánh sáng lóe lên, tiếp tục tự hỏi? Nếu như ở nhà được xem như là làm việc, vậy bọn họ đang làm công việc gì?
Dangk công việc gì, chỉ cần mỗi ngày ở nhà không làm gì cả, còn có thể có người đưa thức ăn đưa thuốc đến?
Đưa thuốc?
Đột nhiên Tô Dung bắt được điểm mấu chốt.
Phải uống thuốc chắc là bệnh nhân, nhưng bọn họ cũng không phải bệnh nhân, hơn nữa bệnh nhân ở nhà không phải là công việc.
Thuốc này dùng để thanh trừ ô nhiễm, ở trong rất nhiều quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng đã từng uống viên thuốc có tác dụng như thế này, mà viên thuốc con nhộng lần này cũng không phải kiểu dáng trước đó Tô Dung đã gặp.
Kết hợp với những đầu mối này, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán mơ hồ. Chỉ là còn cần phải chờ ngày mai mới có thể nghiệm chứng được.
Viên thuốc con nhộng ăn vừa rồi vẫn còn đang phát huy tác dụng, Tô Dung thật sự không chịu nổi, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Trước khi đi ngủ, cô hình như nghe được tiếng gõ cửa vang bên ngoài. Nhưng bây giờ cô đã không có tinh thần đứng dậy nữa.
Buổi sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức đánh thức Tô Dung dậy. Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, bây giờ là 8 giờ sáng.
Sau khi thức dậy, ngồi một chút, cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng. Không có tình huống đột ngột xuất hiện, từ trước đến giờ cô càng thích để cho mình ngồi trên giường ngây ngốc một lát.
Tô Dung đè huyết thái dương, nhớ đến lúc mình sắp chìm vào giấc ngủ của ngày hôm qua, hình như bên ngoài có động tĩnh. Nhưng lúc đó bởi vì tác dụng của viên thuốc con nhộng, cô hoàn toàn không dậy nổi.
Trong quy tắc thứ 4 có viết [Cho nên nếu như sau 11 giờ nghe được tiếng gõ cửa, làm ơn đừng mở cửa, mà hãy gọi cho phòng bảo vệ, để bọn họ thay mặt giải quyết.]
Câu cuối cùng của quy tắc này bị tô đỏ, lúc đối mặt với thứ làm phiền vào buổi tối, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ là một lựa chọn sai lầm. nhưng cái này cũng không có nói không làm gì là lựa chọn chính xác.
Có thể cũng bởi vì cô không có làm cái gì, bây giờ cô đã không tuân thủ quy tắc rồi.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, không tuân theo quy tắc này không đáng tội chết. Nếu không bây giờ cô đã không ở chỗ này.
Nhưng ở trong quái đàm quy tắc, một chút xíu sai lầm cũng có thể mang đến hậu quả không có cách nào thông quan được.
Tô Dung biết lúc mình nghe được âm thanh kia, khẳng định đã hơn 11 giờ đêm, ngày hôm qua bởi vì viên thuốc con nhộng, suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, làm cho cô mất thời gian trong suy nghĩ nhiều chuyện.
Nếu như tối hôm qua thật sự có thứ gì đó gõ cửa, vậy cô cần phải nhanh chóng tìm ra được sai lầm hôm qua có mang đến vấn đề gì hay không, nếu như có, vậy phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Tô Dung tùy ý cột mái tóc thành đuôi ngựa, thức dậy mở tủ nhìn một cái. Quần áo trong tủ vẫn còn, sẽ không bị ô nhiễm bởi nguyên nhân này.
Tô Dung đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, tất cả đều giống như ngày hôm qua, nhìn qua không có bất kỳ khác thường nào. Búp bê mèo mun trên ghế salon vẫn còn ở đó. Tô Dung suy nghĩ lại quy tắc một chút, đi trước tivi sờ mặt sau của tivi một chút.
Sau đó cô lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì mặt sau tivi hơi nóng, hiển nhiên trước đó tivi đã được bật lên!
Xảy ra chuyện gì? Đêm qua có người đến bật tivi?
Đây có phải có liên quan đến tiếng gõ cửa tối hôm qua hay không?
Hai thứ cùng xuất hiện, Tô Dung rất khó không nghi ngờ tối hôm qua sau khi thứ kia gõ cửa xong thì đi vào phòng, sau đó mở tivi lên.
Hiển nhiên đối phương không có tiến vào phòng ngủ, nếu không bây giờ cô sẽ không được an toàn như vậy. Cái áo khoác còn tồn tại trong tủ quần áo chính là bằng chứng tốt nhất.
Nhưng nếu như cô đoán không nhầm, thật sự có thứ gì tiến vào phòng này, vậy vấn đề quan trọng đã đến rồi --- bây giờ thứ đó còn ở trong phòng của cô sao.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Tô Dung lập tức toát cả mồ hôi lạnh. Không biểu hiện quá rõ ràng, trước tiên cô đi đến nhà vệ sinh. Sau đó hoảng sợ phát hiện. Vải bọc trên gương nhà vệ sinh đã biến mất!
Xong đời, lại quy phạm một quy tắc nữa rồi. Cô nhanh chóng cởi áo khoác mỏng che lại phía trước gương, sau đó xoay người muốn đi ra ngoài.
Mới vừa quay người lại, cánh cửa sau lưng đã biến mất. Nhà vệ sinh biến thành một không gian bịt kín, nhốt cả người cô ở ở bên trong phòng.
Tô Dung: "..."
Cô thở dài, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn gương trước mặt bị áo khoác của cô che lại. Rất hiển nhiên, bây giờ cô đang rơi vào chỗ nguy hiểm, là bởi vì lúc tối, có người lấy vải bọc của gương ra, cho nên cô làm trái quy tắc, để quỷ quái có cơ hội lợi dụng.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, quỷ quái không thể nào chỉ nhốt cô ở trong này một cách đơn giản như vậy. Nếu như cô không tìm được phương pháp đi ra, đại khái sẽ bị nhốt luôn ở trong chỗ này.