Khi nhìn thấy búp bê mới mà phòng quản lý mang đến là mèo min, Tô Dung cũng biết mình không bị ô nhiễm. Cô lắc đầu một cái, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, hình như tôi nhớ nhầm, trong phòng của tôi chính là loại đồ chơi này."
Cô gái kia sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Không sao."
Hiển nhiên lúc trước cô ấy cũng đã gặp được tình huống tương tự như vậy.
"Làm phiền cô rồi, thật xin lỗi." Tô Dung lại nói xin lỗi mấy lần, mới tiễn đối phương rời đi.
Sau khi trở về phòng, trước tiên cô đổ đồ bên trong túi vật tư ra, sau đó đi vào nhà bếp, nhắm mắt lại mở tủ lạnh.
Cô ngừng thở lục lọi bên trong một lúc lâu, sau đó lấy thứ gì đó giống như cái khay bỏ vào trong túi vật tư trống không.
Lại sờ thêm mấy lần, sau khi chắc chắn trong tủ lạnh không có thứ gì nữa cô mới mở mắt ra. Lúc này quả nhiên không có ấn đề gì, Tô Dung mang túi vật tư trở lại phòng khách, sau khi suy nghĩ một chút lại đặt nó dựa vào cửa. Chờ buổi tối có thêm rác rưởi gì nữa thì bỏ vào túi đặt ở ngoài cửa.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, bụng của Tô Dung đã bắt đầu kêu. Từ 8 giờ sáng hôm nay, cô vẫn luôn bận rộn đủ thứ chuyện, cho tới bây giờ đã hơn 10 giờ trưa chưa ăn cơm. Hơn nữa mới vừa rồi mất máu quá nhiều, bây giờ Tô Dung cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.
Đưa nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, không bằng đưa một cái lẩu tự sôi. Phòng quản lý tài sản bên này cũng chưa từng nghĩ lỡ như điều tra viên không biết nấu cơm thì làm thế nào đây. Tô Dung thừa nhận cũng bởi vì tâm trạng không tốt, mới bắt đầu bới móc khuyết điểm.
Cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi, Tô Dung cầm những nguyên liệu nấu ăn từng bước đi đến phòng bếp. Bật bếp đặt nồi, nhanh chóng làm món cơm chiên xào trứng cho mình?
Dĩ nhiên Tô Dung sẽ biết nấu cơm, nhưng mùi vị cô làm ra cũng chỉ là bình thường thôi. Ở trong đám người mà Tô Dung quen biết, người nấu cơm ngon nhất chính là Bạch Liễm. Người này thật sự có tay nghề nấu ăn rất ngon, Tô Dung cảm thấy anh không làm luật sư, cũng có thể suy nghĩ đi làm đầu bếp. Cô nguyện ý đưa ra 10 vạn tệ một tháng để thuê anh.
Sau khi ăn cơm chiên trứng mình làm xong, cô lại làm tiếp cho mình món thịt heo xào rau chân vịt, rau chân vịt và thịt heo đều là nguyên liệu bổ sung máu, hơn nữa ăn một chút thịt mới có thể bổ sung được thể lực thật tốt. Ở trong quái đàm quy tắc này không có cách nào ăn quá ngon, nhưng cũng không thể bạc đãi mình được.
Cơm nước xong, cả người Tô Dung đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó mới rời giường tiếp tục làm việc.
Chuyện đầu tiên sau khi rời giường không phải đi ra ngoài thăm dò, mà dùng thẻ bug mình mới lấy được nhưng vẫn chưa dùng.
[Thị giác tử vong] là năng lực đặc biệt sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng của 'Tập đoàn Tích Tắc' lấy được? Có thể chọn một người chết, thấy được năm phút cuối cùng khi người này còn sống.
Nhưng thật ra năng lực này còn có một tác dụng đặc biệt, chính là có thể kiểm tra quái đàm này có người chết hay không, chết mấy người.
Đây là sau khi Tô Dung lấy được năng lực này, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra cách dùng mới này. Bây giờ vừa khéo có thể sử dụng thử một chút.
Đơn giản cảm nhận thử [Thị giác tử vong], trên mặt Tô Dung lộ ra vẻ khiếp sợ. Trong sự theo dõi của [Thị giác tử vong], tính cả ngày hôm qua, trong quái đàm này đã chết gần 4 người!
Quái đàm quy tắc tổng cộng 12 người, ngày hôm qua chết 1/3. Phải biết ngày đầu tiên là an toàn nhất, ví dụ như ngày hôm qua Tô Dung ở khu tập thể dục gặp phải quỷ quái, nếu không phải là ngày đầu tiên, cô cũng tuyệt đối không chạy thoát được. Còn có quỷ quái trong cầu thang, nếu như là ngày thứ hai, cô cũng có xác suất đụng phải nó rồi.
Dưới tình huống này, ngày đầu tiên lại chết bốn người, điều này thật sự vượt qua dự liệu của Tô Dung. Xác suất người chết gia tăng, tuyệt đối có liên quan đến dân địa phương, Cũng không biết năm người ngày hôm qua cô nhìn thấy chết mấy người.
[Thị giác tử vong] có ba phương pháp lựa chọn xem đối tượng, một là phải biết tướng mạo của đối phương, hai là tiếp xúc thi thể, ba là chọn ngẫu nhiên.
Chức năng này cũng có thể dùng để xác nhận người nào đó có chết hay không, bởi vì một khi đối phương chết, cô sẽ bởi vì phát động năng lực, tiến vào [Thị giác tử vong] của đối phương.
Nhưng cũng bởi vì vậy, thẻ bug này chỉ có thể dùng một lần.
Cho nên trước mắt Tô Dung không tính dùng năng lực quý giá này kiểm tra trong năm người kia ai là người chết. Ít nhất cô phải xác nhận đối phương chết chỗ nào, rồi quyết định sẽ dùng với ai. Cái năng lực này dùng rất tốt, ít nhất có thể giúp cô tránh được nguy hiểm.
Tô Dung duỗi người, xuống giường chỉnh sửa quần áo, quản lý biểu cảm, sau đó kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, cô lập tức thấy có người trong hành lang. Cũng may cô đã điều chỉnh xong vẻ mặt, sẽ không bị lộ.
Hình như người nọ đang tìm cái gì đó trong hành lang, Tô Dung cảm thấy kỳ quái, đánh bạo trộm liếc một cái, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, tuyệt đối là người cô đã gặp lúc trước.
Lại nhớ lại cảm giác quen thuộc khi cô nhìn thấy tên tiểu khu này, trí nhớ đã lâu của Tô Dung cuối cùng được thức tỉnh. Cô trợn to hai mắt, suy nghĩ một chút, kêu thành tiếng: "Tiểu Dương?"
Tiểu Dương nghe được tiếng kêu của cô, lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt là sự ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó khi nhìn đến gương mặt xa lạ của cô, lộ ra vẻ nghi ngờ: "Cô là?"
Tô Dung cảm thấy đối phương là đang tìm mình, lúc trước ở trong quái đàm xe taxi, cô chở hai anh em Tiểu m Tiểu Dương, lúc ấy Tiểu Dương còn cam kết, nếu như cô bị chọn vào quái đàm có liên quan đến tiểu khu, nhất định sẽ tiến vào quái đàm quy tắc của hắn, đến lúc đó hắn sẽ giúp đỡ cô.