Nếu là nước bình thường bị một lượng lớn máu tươi rơi vào, nhất định sẽ biến thành màu đỏ, nhưng gương thì không, nhất là bên trong có một cái mặt gương khác.
Mà đậy nắp bồn cầu lại, thì tương đương che gương lại, tất nhiên cô cũng được an toàn.
Bởi vì mất máu quá nhiều mà cả người cô trở nên nặng nề mơ màng, mặc dù đã vượt qua ải, nhưng lượng máu chảy ra mới vừa rồi cũng không có trả lại cho cô. Tô Dung mệt mỏi nằm trên ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.
Thời gian bây giờ là hơn chín giờ, đừng thấy cô chỉ ở nhà vệ sinh có 10 phút, nhưng thời gian bên ngoài đã qua một tiếng đồng hồ. Không có gì bất ngờ, buổi sáng này cô cũng không có cơ hội đi thăm dò bên ngoài.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một giờ, Tô Dung mới cảm thấy tinh thần của mình khá hơn một chút.
Cô đứng lên, đi vào phòng biết. Lúc nãy vẫn còn chưa kiểm tra nhà bếp, nếu như bên trong có thứ gì lạ, cô tuyệt đối không thể giữ vật đó cho đến tối.
Đi đến chỗ tủ lạnh, Tô Dung vừa mới đến gần, lập tức cảm nhận được ngón tay út hơi đau nhói. Cô cúi đầu nhìn một cái, trên ngón út đang đeo [Nhẫn cảnh tỉnh].
Hiển nhiên, nếu như bây giờ cô đi qua, đại khái sẽ phải chịu cống kích tinh thần, cho nên [Nhẫn cảnh tỉnh] mới có thể nhắc nhở cô.
Lần này không cần xem tủ lạnh có thứ gì đó hay không thì đã biết nhất định là bên trong đã có thêm một món đồ mớ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện công kích tinh thần. Vốn dĩ lúc trước tủ lạnh trống trơn, khi đó không xảy ra vấn đề gì cả,
Trong [Hướng dẫn hành động ở nhà] nói quá rõ nàng [nếu như bên trong tủ lạnh có thứ đồ mà bạn không biết, xin đặt nó vào trong túi vật tư, cùng với những rác rưởi khác đặt ở ngoài cửa.]
Tô Dung không có thử đi mở tủ lạnh ra, rời khỏi phòng bếp trước. Định đi lấy túi vật tư ở ngoài cửa, sau đó sẽ nhắm mắt lấy đồ trong tủ lạnh bỏ vào trong túi.
Lần nữa trở lại phòng khách, Tô Dung nhìn về phía con búp bê mèo mun kia. Bây giờ cô cũng không thể chắc chắn mình có bị ô nhiễm hay không, tất nhiên cũng không thể nào phán đoán được món đồ chơi này có bị thay đổi hay không.
Chẳng qua một điểm này cũng không khó đoán, Tô Dung chậm rãi gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản, để cho bọn họ đến đổi đồ chơi mới. Nếu đối phương cầm đến là búp bê sơn dương, vậy chứng minh cô đã bị ô nhiễm.
Chờ chút? Búp bê hồ ly đâu?
Tô Dung đột nhiên phát hiện búp bê hồ ly mua trong siêu thị nhỏ ngày hôm qua đã biến mất, vốn dĩ cô đặt món đồ chơi đó ở trên ghế salon, bây giờ chỉ còn có mèo mun thôi.
Tô Dung tìm kiếm khắp nhà, chắc chắn món đồ chơi kia đã biến mất, cô ngồi lại trên ghế salon, lần nữa suy nghĩ. Sáng hôm nay, thay đổi trong nhà thật sự rất nhiều. Mặt sau tivi nóng lên, trong tủ lạnh đột nhiên xuất hiện thứ gì đó bên trong, món đồ chơi mua ngày hôm qua đã biến mất.
Nếu những chuyện này đều có liên quan đến nhau, vẫn theo suy luận cũ, chắc là do thứ bên ngoài đi vào, mở tivi, đi vào phòng bếp nhét đồ vào tủ lạnh, cuối cùng biến mất.
Từ mắt mèo ở cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có một người nào. Lúc này Tô Dung mới mở cửa, lấy túi vật tư vào.
Túi vật tư giống với ngày hôm qua, vẫn là màu trắng, chuyện này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm. Một buổi sáng này chuyện xui xẻo xảy ra quá nhiều. Nếu túi vật tư cũng thay đổi màu sắc, cô thật sự cảm giác mệt mỏi không biết làm thế nào.
Cũng giống như ngày hôm qua, trong túi vật tư vẫn có một ít đồ ăn nước uống, còn có một cái hộp sắt nhỏ giống hôm qua. Trên hộp sắt ngày hôm qua Tô Dung cố ý dùng bút trong phòng ngủ ký hiệu lên, mà bây giờ hộp sắt không có ký hiệu, bọn họ đã đổi một cái hộp sắt mới.
Đây cũng là chuyện không có gì, nhưng lúc lấy viên thuốc con nhộng ra, Tô Dung nhạy bén phát hiện viên thuốc con nhộng có chút thay đổi. Lúc trước bên ngoài viên thuốc con nhộng rất bóng loáng, mà viên thuốc hôm nay mặt trên có thêm một đường vân. Nếu như không cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện được.
Viên thuốc con nhộng đổi kiểu? Tại sao? Là có tác dụng mới gì đó, hoặc là bản nâng cấp của ngày hôm qua?
Chẳng qua quái đàm quy tắc có loại thuốc này, Tô Dung đột nhiên ý thức được có phải tiêu khu này có sự tham gia của 'Sở nghiên cứu số 3' không?
Ngày hôm qua cô nhìn thấy 'Tập đoàn Tích Tắc', hôm nay lại nghi ngờ 'Sở nghiên cứu số 3' có tham gia, làm cho Tô Dung không thể không nhân tiện nghi ngờ, có sự tham gia của 'Chìa khóa cứu đời' hay không.
Cô không uống viên thuốc này, lại đặt nó vào trong hộp sắt, thuận tiện lại làm ký hiệu trên hộp sắt. Sau khi uống sẽ đổi mới hộp đựng thuốc mới, vậy nếu như không uống thì sao? Có phải sẽ giữ như vậy trả lại hay không?
"Cốc cốc cốc!"
Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cô nhìn qua mắt mèo, xác định là người của phòng quản lý tài sản ngày hôm qua, mới mở cửa ra.
Người phòng quản lý tài sản ôm trong tay một con mèo mun đồ chơi, lúc nhìn thấy Tô Dung đại khái bị dọa bởi sắc mặt tái nhợt của cô, hơi trợn to mắt, sau đó mới làm bộ như không có chuyện gì nói: "Xin chào chủ nhà, đây là đồ chơi ngài cần.”
Đối với cô ấy mà nói, những cư dân mới chuyển đến này xảy ra vấn đề đều là chuyện rất thường gặp, chỉ là phần lớn cư dân mới đều sẽ nhanh chóng im hơi lặng tiếng biến mất, nhưng cũng sẽ có một ít tuy yếu ớt nhưng lại không biến mất, chỉ là rất ít gặp.
Mặc kệ là loại nào, cô ấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của phòng quản lý tài sản là được. Mọi người đều biết, trong thế giới quái đàm, nhiều chuyện chính là tự tìm đường chết.