"Lúc cậu tìm tôi có thấy điều tra viên bị giết chết không?" Tô Dung tò mò hỏi.
"Đương nhiên là có!" Tiểu Dương ghét bỏ nói: "Người đến từ bên ngoài thật sự không thông minh, bọn họ lại có thể để cho chúng tôi theo dõi trực tiếp đến nhà bọn họ. Biết chỗ ở, chuyện có thể làm thật sự quá nhiều. Dù sao tôi tận mắt nhìn thấy người kia bị người canh giữ ở cửa nhà mình trực tiếp cắt đứt cổ."
Cũng không biết trong năm người kia đã có mấy người bị cư dân giết chết, nếu như muốn dùng [Thị giác tử vong], cô ít nhất cũng phải chọn một người chết quan trọng.
Không lãng phí thời gian, Tiểu Dương nói cách thông quan cho Tô Dung: "Mấy ngày nay cô không cần bại lộ thân phận, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của các người là được. Chờ đến ngày thứ ba, cô phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ vào buổi sáng, sau đó tôi sẽ để cho Tiểu m đến ở phòng cô. Hơi thở của em ấy có thể che giấu hơi thở người bên ngoài đến của cô, đảm bảo những người đó không tìm được đến cửa. Chỉ là cô cần phải chuẩn bị một chút, một khi có thứ gì bắt đầu gõ mạnh cửa phòng cô, cô cần phải nhanh chóng nghĩ cachs đến nhà của tôi. Nhà tôi ở 1205."
1205, chính là lầu số 1, bài mục 1, tầng 5.
Trong lời của hắn, Tô Dung nghe được một ít chuyện: "Chẳng lẽ cậu không biết nhiệm vụ của chúng tôi là gì sao?"
Tiểu Dương lắc đầu: "Dĩ nhiên là không biết, tiểu khu này của chúng tôi chỉ là một một nơi khi quái đàm quy tắc hạ xuống, mỗi lần hạ xuống đều không giống nhau. Chẳng qua chỉ cần chúng tôi duy trì hành động cơ bản, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với chúng tôi cả."
"Hành động cơ bản của các người là gì?" Tô Dung cảm thấy húng thú với cái này.
"Nói ít làm ít, không được khoe khoang, ban đêm không nên đi ra ngoài, không nên cứ ở trong nhà. Những hành động này đều sẽ làm cho "nó" chú ý." Quy tắc hành động rất đơn giản, cũng để cho Tô Dung biết tại sao cư dân ở chỗ này lại lạnh lùng như thế.
Nói đến vấn đề này, Tô Dung còn có một chuyện thắc mắc: "Nếu các người biết đám quỷ quái kia bắt đầu giết người, tại sao không rời khỏi tiểu khu này?"
"Không có tác dụng gì, lúc chúng tôi biết được tin tức đó, đã đại biểu chúng tôi không thể rời đi được nữa. Chỉ có "nó" kết thúc ăn uống, chúng tôi mới có thể rời đi.” Tiểu Dương thở dài nói: "Huống chi tất cả tiểu khu khác cũng sẽ tùy lúc gặp phải loại chuyện này, còn không bằng ở lại chỗ này, dù gì tôi cũng quen thuộc chỗ này hơn."
Đúng vậy, đây chính là hiện trạng của cư dân trong thế giới quái đàm. Không có thời gian thương tiếc cho người khác, Tô Dung hỏi: "Năm giờ chiều mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Không nghĩ đến cô còn biết cả cái này, Tiểu Dương kinh ngạc nói: "Tin tức cô biết còn nhiều hơn tôi nghĩ, chiều mai là thời gian ăn uống của "nó", cũng là thời khắc quỷ quái của tiểu khu này chè chén say sưa. Tôi không nói quỷ quái mà chúng tôi nuôi, mà là những thứ tiểu khu tự động biến thành. Tóm lại những thứ đó lợi hại hơn quỷ chúng tôi nuôi rất nhiều.
"Quỷ quái chè chén say sưa, các người không sợ sao?" Tô Dung hỏi.
"Vốn dĩ chúng tôi sẽ sợ, bởi vì mặc dù "nó" sẽ không có hứng thú gì với chúng tôi, nhưng khi đói bụng đương nhiên không kiêng chay mặn."
Nói đến chỗ này hắn liếc nhìn Tô Dung: "Chẳng qua nếu các người đến, vậy chúng tôi cơ bản đã được an toàn. Cho nên hai ngày nay mặc dù sẽ có người mơ ước các người, nhưng chúng tôi nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt các người. Nếu không ngày thứ ba lấy cái gì hấp dẫn nó, người chết chính là chúng tôi."
Đây là một sự thật tàn khốc, sau khi điều tra viên đến chỗ này trở thành lương thực dự trữ thay thế cho dân địa phương. Hơn nữa còn đối mặt với sự tấn công của dân địa phương và quỷ quái.
Nhớ đến lời Tiểu Dương nói lúc nãy, cách làm ngu xuẩn nhất chính là bại lộ chỗ ở của mình. Bây giờ đã biết nội tình, Tô Dung không thể không nói, những lời này rất đúng.
Một khi bại lộ chỗ ở, coi như không bị dân địa phương giết, cũng sẽ bị quỷ quái giết. Vốn dĩ những tên kia còn cần đến từng nhà tìm, nhưng một khi bị lộ ra, vậy thì xong đời.
Ở trong quái đàm quy tắc, che giấu thân phận là một chuyện rất quan trọng. Giống như ngày hôm qua cô đã nghĩ, thật ra quái đàm quy tắc này đã cho bọn họ manh mối. Chính là hoàn cảnh khác của mỗi người khi vừa mới đến đây.
Nhưng người có thể ý thức được chuyện này lại vô cùng ít.
Chẳng qua nếu như có thể kịp thời giảm tổn thương, ít nhất khi không bại lộ chỗ ở của mình, vậy vẫn có thể sống sót. Dù sao uy hiếp của dân địa phương không lớn bằng quỷ quái, phần lớn điều tra viên được chọn vào quái đàm khó đều có thực lực vượt xa dân địa phương bình thường. Coi như bọn họ sử dụng âm mưu quỷ kế, thậm chí là quần công. Chỉ cần thực lực xuất chúng, vẫn có thể đánh một trận.
Nhưng nếu như bại lộ chỗ ở, vậy thì có thể chết mà thôi.
Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Cậu có biết phòng quản lý tài sản và phòng bảo vệ trong tiểu khu đóng vai trò gì không?
Là dân địa phương trong tiểu khu, tất nhiên Tiểu Dương biết chuyện này: "Phòng quản lý tài sản rất đáng tin, bọn họ sẽ hoàn thành công việc mình cần làm. Mà phòng bảo vệ phụ trách ngăn cản tranh đấu giữa các dân địa phương, nhưng bọn họ không phụ trách quản lý chuyện quỷ quái, thậm chí sẽ giúp đỡ làm chuyện ác."
Hắn ta suy nghĩ một chút tổng kết lại: "Cô có thể hiểu như vậy, phòng quản lý tài sản là quy tắc bảo vệ, phòng bảo vệ là quỷ quái bảo vệ."
Lời giải thích này đúng là lời ít ý nhiều, được quy tắc bảo vệ, tất nhiên phải tuân thủ quy tắc. Được quỷ quái bảo vệ, tất nhiên sẽ lấy qủy quái làm đầu.