Nếu như vào buổi tối có thứ gì đó đến gõ cửa, mình lại gọi cho phòng quản lý, trừ phi người gõ cửa là dân địa phương, nếu không bảo vệ có thể trực tiếp giúp quỷ quái mở cửa.
"Đúng rồi, cậu có thăm dò thử nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này là cái gì không?" Tô Dung hỏi, nếu quái đàm quy tắc này có người giúp đỡ mình, tất nhiên cô không ngại sử dụng thật tốt.
Đáng tiếc liên quan đến chuyện này, Tiểu Dương cũng không biết gì cả: "Tôi đoán mỗi lần quái đàm quy tắc mở ra nguồn ô nhiễm đều sẽ không thay đổi, lại nói tôi cũng không có tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đi chú ý đến chuyện này làm gì?"
Trái lại lời này rất đúng, vốn dĩ Tô Dung còn muốn hỏi hắn, "thân thể quái dị" trong quy tắc là cái gì, bây giờ nhìn lại, đoán chừng đối phương cũng sẽ không biết.
Chỉ là có một việc vẫn phải hỏi: "Trung tâm của vườn hoa có thứ gì vậy?"
“Nơi đó không có thứ gì cả, đừng đi thì sẽ không có chuyện gì. Chỉ là dùng để đặc biệtlừa gạt những điều tra viên các người thôi.” Tiểu Dương cười lạnh một tiếng: "Sâu bên trong vườn hoa dùng để theo dõi ô nhiễm, hoa khô héo chứng minh ô nhiễm ở sâu bên trong vườn hoa bộc phát, lúc này chỉ có siêu thị và nhà là có tác dụng bảo vệ."
Tô Dung: "..."
Cô thật sự không ngờ cái quái đàm này lại chó như vậy, không có cái gì đặt trong vườn hoa, nhưng làm bộ lại có thứ rất quan trọng?
"Chờ một chút?" Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một loại khả năng: "Chỗ đó sẽ không phải là nguồn ô nhiễm chứ?"
Vẫn luôn không thay đổi, có thể sinh ra nguồn ô nhiễm cực lớn, lại ở khu vực trung tâm, có lẽ đây chính là nguồn ô nhiễm của tiểu khu?
Tiểu Dương nghe vậy sửng sốt một chút: "Hình như có loại khả năng này, nhưng chỉ cần cô đi qua con đường nhỏ kia đến khu vực trung tâm, ô nhiễm sẽ tự động kích hoạt, lúc đó cô chạy cũng không kịp, tất nhiên sẽ bị ô nhiễm. Cho nên dù cho nó thật sự là nguồn ô nhiễm, cô cũng sẽ không có cách nào giải quyết được."
"Vậy cũng không nhất định." Tô Dung như có điều suy nghĩ nói.
Cô có t[Thánh giá chữ thập bảo vệ], có thể để cho mình biến thành quỷ quái 10 phút. Là nhân loại sẽ bị ô nhiễm, nhưng làm quỷ quái thì không sợ.
Nhưng điều kiện tiên quyết chỗ đó thật sự là nguồn ô nhiễm, nếu không chẳng phải cô sẽ lãng phí kỹ năng này sao.
Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung không có tùy tiện hành động, trái lại lại xem quy tắc thêm một lần nữa.
Dựa theo lời của Tiểu Dương, rất nhiều nguy hiểm trong quái đàm quy tắc này đều là do tự tiểu khu này mang đến, đặc biệt chắc chắn sẽ có tầng thứ 13, người có thân thể quái dị, sự thay đổi trong phòng cùng với viên thuốc mà phòng quản lý tài sản cho.
Nghĩ đến cái cuối cùng, Tô Dung lập tức hỏi: "Phòng quản lý tài sản có cho thuốc gì đó cho các người không?"
"Dĩ nhiên là không có." Tiểu Dương lắc đầu một cái: "Chắc là quái đàm quy tắc này tự mang, chỉ là tôi có thể giúp cô đi hỏi phòng quản lý tài sản."
"Vậy thì thật sự cảm ơn cậu." Tô Dung lập tức nói, có người giúp đỡ tất nhiên là rất tốt, nhớ đến chuyện đã gặp ngày hôm qua, cô hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Ngày hôm qua tôi ở khu tập thể dục gặp một người ăn mặc rực rỡ, cậu có biết thân phận của người đó không?"
"Người ô nhiễm." Nhắc đến loại người này, trong mắt của Tiểu Dương lộ ra vẻ chán ghét: "Bọn họ đã bị ô nhiễm hoàn toàn, lấy thịt người làm thức ăn. Thấy bọn họ lập tức phải cách xa, tuyệt đối đừng dây dưa. Chỉ số thông minh của bọn họ giống dân địa phương bình thường, sẽ dẫn quỷ quái vào trong phòng loài người. Có lúc quỷ quái có thể không tìm được chỗ ẩn núp của cô, nhưng người ô nhiễm chỉ cẩn cẩn thận lục soát một chút, sau đó sẽ đến giết chết cô."
Thứ này đúng là đáng ghét, Tô Dung cũng lộ ra vẻ vô cùng khó chịu. Cô cũng gặp không ít người ô nhiễm, mỗi người đều thích giở trò âm thầm, rất đáng sợ.
Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, không thích hợp nói chuyện quá lâu. Mắt thấy đã đến buổi chiều 2 giờ, Tô Dung chủ động nói: "Tôi phải đi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi cần phải ở bên ngoài ít nhất 3 tiếng trở lên."
Đi ra khỏi phòng, hai người cùng nhau đi xuống thang máy, sau khi đi ra ngoài, mỗi người lập tức đi một ngã. Trong tiểu khu này đi cùng nhau sẽ bị cho rằng là điều tra viên.
Lần này Tô Dung vẫn theo như bình thường đến khu tập thể dục trước, mà không phải đi nhận nhiệm vụ của siêu thị cho. Siêu thị là chỗ tị nạn an toàn, nhưng chỉ ở chỗ đó nửa giờ thôi. Cho nên không gặp nguy hiểm Tô Dung sẽ không đến, để tránh cho đến lúc thật sự gặp chuyện gì đó lại không có chỗ né tránh.
Hai người thanh mai trúc mã và cô gái tóc dài ngày hôm qua cũng ở chỗ này, hai người còn lại thì không thấy đâu.
Vẻ mặt của cô gái tóc dài vô cùng khó coi: "Tôi và anh Chu ở cùng một lầu, hôm nay tôi đến tìm anh ta, phát hiện cửa nhà anh Chu có một vết máu, cửa bị mở ra, bên trong không có một bóng người, thi thể cũng không cánh mà bay."
Bọn họ đều rất rõ ràng, gặp loại chuyện này chắc chắn anh Chu đã chết rồi. Nhưng bọn họ lại không biết chết như thế nào. Dân địa phương trong quái đàm này cũng không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức, còn dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, hình như đang nhìn thịt ở trên thớt vậy.
Chẳng qua trải qua cả ngày hôm qua, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không phát hiện gì. Thanh mai nghiêm túc nói: "Tôi phát hiện hình như dân địa phương trong quái đàm quy tắc này có ác ý rất sâu với chúng ta."
"Tôi cũng phát hiện ra chuyện này." Cô gái tóc dài thở dài: "Hình như chúng ta đã làm sai không ít chuyện, ít nhất không nên trắng trợn tụ lại cùng một chỗ với nhau.”