Quái đàm quy tắc trước đều không cần che dấu thân phận điều tra viên, cho nên lúc đầu cô gái tóc dài hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Nhưng cô ấy không ngốc, sau khi trải qua cả ngày hôm qua, đã ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Đang lúc ba người kia nói chuyện, người đầu nấm mặc bộ quần áo mới đi đến: "Các người đều ở chỗ này sao! Thật là quá khéo!"
Những lời này có chút kỳ quái, có một loại cảm giác từ ngữ hỗn loạn, không liên kết, Tô Dung không nhịn được nhướng mày một cái.
Nhưng mà những người khác cũng không cảm nhận được điểm này, thấy đồng đội ngày hôm qua còn sống, cũng rất nhiệt tình.
Mà chuyện này cũng làm cho Tô Dung có chút kinh ngạc, trong năm người bọn họ có bốn người còn sống, vốn dĩ cô còn tưởng ít nhất phải chết một nửa.
"Đúng rồi, có phải cậu thay quần áo hay không?" Cô gái tóc dài là một người rất tỉ mỉ, lập tức phát hiện ra sự thay đổi của đầu nấm. Vốn dĩ lúc trước cậu ta mặc áo tay ngắn quần cụt, nhưng bây giờ lại đổi thành com lê áo khoác và quần dài.
Đầu nấm gãi đầu: "Tôi không phải thấy siêu thị trong tiểu khu có bán sao? Cho nên tôi liền nghĩ, đồ ở chỗ này có thể sẽ bảo vệ được tôi, quần áo lại là thứ rẻ nhất, cho nên tôi liền mua."
Cậu ta nói xong còn chỉ vào áo khoác dài, quần dài trên người mình: "Nhìn đi, tôi còn cố ý mua quần áo dài để bao toàn thân lại.”
Nghe được lời của cậu ta, mọi người đều cười lên. Trong đầu cô gái tóc dài nghĩ người này đúng là mới đi vào quái đàm khó khăn, nhát gan như vậy.
Chẳng qua nghe cũng rất có lý, nếu đồ ở trong siêu thị cần dùng tiền quái đàm mua, có lẽ thật sự có tác dụng gì đó. Trên tay cô ấy cũng có chút tiền dư, có thể mua thử một chút.
Nhưng mà Tô Dung ở một bên khác thì nhíu mày càng sâu. Mặc dù cậu ta thoải mái khoe ra quần áo mới của mình, có ích cho việc lấy hảo cảm, trực tiếp tiêu trừ nghi ngờ của mọi người.
Nhưng cũng phải nhìn thử tính cách của người này mới được!
Người rộng rãi thoải mái vì không cảm thấy chột dạ cho nên khoe khoang thứ đồ của mình, người có tính cách bình thường một chút, vì không để cho người khác nghi ngờ, chủ động khoe ra cũng không thành vấn đề.
Nhưng lúc trước tính cách mà đầu nấm biểu hiện ra rất hèn yếu, dưới tình huống này, sao cậu ta có thể thoải mái làm ra hành động khoe quần áo mới như thế? Lấy tính cách lúc trước của cậu ta, nhiều lắm chỉ là nhỏ giọng giải thích một chút.
Đây cũng không phải là Tô Dung xem thường người ta, chủ yếu là cô chưa từng thấy cây nấm nào núp ở trong một góc tối, bởi vì một chút kích thích từ thế giới bên ngoài, đột nhiên nở ra hoa hướng dương!
Chuyện có chỗ khác lạ, cô rất khó không nghi ngờ đầu nấm đã xảy ra chuyện gì. Một thân quần áo dài này là che giấu thứ gì bên trong sao.
Tuy nghi ngờ nhưng Tô Dung vẫn rất cẩn thận, tiếp tục nghe đối thoại của bọn họ.
“Đúng rồi, buổi tối nhà các ngươi có xuất hiện loại tình huống đó không?" Đột nhiên trúc mã hỏi: "Chính là thứ nhắc trong quy tắc, có người gõ cửa. Lúc tôi nghe được tiếng gõ cửa, vốn là muốn gọi cho bảo vệ. Nhưng thật ra tôi nghi ngờ quy tắc này có vấn đề."
"Sao lại nói như vậy?" Cô gái tóc dài lập tức hỏi.
Thanh mai đã được trúc mã kể lại chuyện này, cho nên chủ động giải thích: "Nếu quả thật bảo vệ có tác dụng rất lớn, thậm chí có thể chống lại quỷ quái, vậy quỷ quái sao có thể tùy tiện công khai gõ cửa? Cũng không thể bởi vì dân địa phương trong tiểu khu này không sợ quỷ quái đi?"
Đúng là như vậy, đây cũng là chuyện mà Tô Dung chưa nghĩ ra. Chẳng qua coi như không có chữ đỏ, Tô Dung khẳng định cũng có thể ý thức được bảo vệ không được bình thường. Dù sao cô còn chưa thấy một quái đàm nào, người trong đó có thực lực đối quỷ quái đi, nếu như phòng quản lý tài sản thì cũng được đi, nhưng nếu là phòng bảo vệ, Tô Dung thật sự có chút không tin tưởng.
Thanh mai giải thích đến chỗ này, trúc mã tiếp tục nói: "Cho nên sau khi tôi nghe được tiếng gõ cửa, trước tiên gọi cho phòng quản lý tài sản. Bọn họ phụ trách chỗ ăn uống của chúng ta, chắc là có thể tin tưởng hơn phòng bảo vệ. Nhưng vào ban đêm không gọi được cho phòng quản lý tài sản, buổi sáng hôm nay tôi có hỏi, bọn họ nói ban đêm không làm việc."
"Vậy cuối cùng anh đã làm cái gì?" Nghe anh ta nói nhiều như vậy, đầu nấm vội vàng hỏi.
"Tôi lấy búp bê mèo mun kia đặt sát ở cửa, chờ một lát là được, sau đó món đồ chơi đột nhiên biến thành màu tối, sau đó tiếng gõ cửa bên ngoài cũng biết mất." Trúc mã đắc ý trả lời: "Tôi đã nói con mèo mùn này nhất định có tác dụng mà!"
"Anh thông minh." Thanh mai bật cười vỗ vai trúc mã nhà mình một cái, sau đó hỏi mọi người: "Các người đã đổi mèo mun mới chứ? Mèo mun ngày hôm qua có vấn đề. Còn có viên thuốc kia, uống chưa?"
Cô gái tóc dài gật đầu: "Dĩ nhiên, chỉ là tự tôi không có phát hiện món đồ chơi kia có vấn đề gì, hoàn toàn là muốn đổi cái mới. Chờ thấy người của phòng quản lý tài sản cầm một món đồ chơi sơn dương đến tôi mới ý thức được mình đã bị ô nhiễm, lúc này mới uống viên thuốc kia."
Mà bên này đầu nấm yên lặng một chút, trong mắt lóe lên ánh sáng gì đó, mới gật đầu nói theo: "Tôi cũng vậy."
Sự yên lặng chốc lát của cậu ta làm cho Tô Dung chú ý, sự yên lặng này có thể đại biểu cho đáp án.
Chẳng lẽ đầu nấm không chú ý đến món đồ chơi mèo mun có vấn đề sao? Nếu như cậu ta không chú ý đến, vậy ngày hôm qua, ở phòng của cậu ta có phải đã xảy ra tình huống khác thường hay không
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người đi ngang qua khu tập thể dục, liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi thẳng đến vườn hoa. Những người khác cũng chỉ coi hắn ta là dân địa phương đi ngang qua, chỉ có Tô Dung liếc mắt đã nhìn ra đối phương cũng là điều tra viên giả thành dân địa phương.