Mặc kệ suy nghĩ nhiều, lúc này Tô Dung dùng sức ném [Xẻng phệ linh] đã biến lớn ra, đập về phía đầu nấm.
Cùng lúc đó, cô gái tóc dài cũng nhanh nhẹn né tránh qua một bên. nếu như đầu nấm không bị xẻng đập trúng, cái né tránh này cũng có thể thoát được công kích đối phương.
Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện đầu nấm có vấn đề!
Thấy đầu nấm bị một cái xẻng đập bay, đầu tiên cô gái tóc dài sững sốt, nhưng cũng không xoắn xuýt chủ nhân của cái xẻng, mà là xông đến khống chế đầu nấm. Cô ấy ngồi ngang hông đối phương, kéo tay đối phương vòng qua sau.
Đầu nấm liều mạng giãy giụa, nhưng tư thế này, trừ phi sức của cậu ta rất lớn, nếu không hoàn toàn không tránh thoát được trói buộc của cô gái tóc dài.
Mà trong quá trình cậu ta giãy giục, cô gái tóc dài cảm giác được chỗ không đúng. Cô ấy vén quần áo bên ngoài của đầu nấm nhìn thử, thân thể bên trong mọc đầy gai thịt rầm rạp chằng chịt, giống như quả dứa thành tinh.
Tô Dung cũng đi đến bên này, tất nhiên có nhìn thấy. Ý thức được đầu nấm đã bị ô nhiễm, trở thành người "thân thể quái dị" mà quy tắc nhắc đến.
Đi tới bên cạnh hai người, cô hơi khom người nhặt [Xẻng phệ linh] mình vừa mới ném lên.
Thấy động tác của cô, tất nhiên cô gái tóc dài cho rằng Tô Dung chính là người cứu mình vừa rồi, cảm kích nói cảm ơn: “Mới vừa rồi thật sự cảm ơn cô.”
Mặc dù chính cô ấy có thể tự tránh thoát, nhưng có người nguyện ý giúp đỡ mình, tất nhiên cô ấy cũng rất cảm động. Khi nhìn đến mặt của Tô Dung, cô gái tóc dài trợn to hai mắt: "Lại là cô!"
Mặc dù trong quái đàm quy tắc này, Tô Dung lớn lên không phải là loại được nhiều người chú ý nhớ kỹ, nhưng liên tục xuất hiện hai ngày, cô gái tóc dài là người tỉ mỉ tất nhiên có ấn tượng với cô.
Không để ý đến cô ấy, Tô Dung nhìn về phía đầu nấm bị khống chế thật chặt: "Tại sao cậu lại muốn công kích cô ấy?"
Đại khái biết mình hoàn toàn không thoát được lúc này đầu nấm đã không giãy giục nữa.
Nghe được câu hỏi của Tô Dung, cậu ta đáng thương cầu xin: "Các người cũng đã nhìn thấy rồi đó, tôi bị ô nhiễm. Loại ô nhiễm này chỉ có ăn thịt điều tra viên mới có thể giải trừ được. Cầu xin cô, phòng để cho cho tôi cắn một miếng đi! Chỉ một miêngs thôi, tôi thật sự không muốn chết!"
Cô gái tóc dài nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ấy không ngờ quái đàm quy tắc này lại hiểm ác như vậy, dưới sự tấn công của quỷ quái và dân địa phương, nó lại còn muốn điều tra viên nội đấu với nhau!
Nếu nhưng điều tra viên khác cũng bị ô nhiễm, sau đó biết ăn thịt những điều tra viên khác sẽ có thể giải trừ ô nhiễm, vậy không gian sinh tồn của điều tra viên sẽ bị thu hẹp từng bước.
Nhưng sự chú ý của Tô Dung không ở chỗ này, cô nhíu mày lại, hỏi đầu nấm: "Sao cậu biết ăn thịt điều tra viên có thể giải trừ ô nhiễm?"
Đúng vậy! Cô gái tóc dài trợn to hai mắt, cũng nhìn về phía đối phương. Chuyện này là ai nói cho cậu ta chứ? Người nói cho cậu ta chuyện này, tuyệt đối không thể nào là người phe điều tra viên.
Nhưng đối mặt với vấn đề này, đầu nấm lại mê mang lắc đầu, sau đó kiên định nói: "Sau khi tôi bị ô nhiễm thì tự động biết chuyện này, các người đều là người tốt, nhanh cứu tôi, tôi... Sau khi đi ra ngoài tôi làm trâu làm ngựa cho các người đều được!"
"Có thể có một loại khả năng." Nghe xong lời của cậu ta, Tô Dung cười nhạo một tiếng: "Sở dĩ cậu cho rằng là như vậy, là bởi vì nhận biết của cậu đã bị ô nhiễm rồi."
Đầu nấm ngây ngẩn, trong mắt thoáng qua vẻ mờ mịt. Tô Dung lại tiếp tục nói: "Sau khi bị ô nhiễm thành như vậy, cậu đột nhiên biết tác dụng của ăn thịt người. Vậy sao không nghĩ đến là "nó" giở trò qủy? Tôi thấy nếu cậu ăn thịt người, chỉ sợ sẽ hoàn toàn bị ô nhiễm. Chắc cậu biết? Trong tiểu khu này có người ô nhiễm, chính là những người qua lại ở khu tập thể dục. Bọn họ chỉ thích ăn thịt người, cậu đoán nếu như cậu cũng ăn thịt người, có biến thành tồn tại giống bọn họ không?"
Mặc dù nhận biết đã bị thay đổi, nhưng chỉ số thông minh của đầu nấm cũng chưa hoàn toàn xuống tận đáy cốc. Rất nhanh cậu ta ý thức được Tô Dung nói đúng, mặc dù bây giờ cậu ta vẫn tin ăn thịt người có thể tranh trừ ô nhiễm, nhưng loại tin tưởng này lại không thể nào dùng cái gì để giải thích được.
Mặc kệ như thế nào, cậu ta không muốn chết, bây giờ nên tỉnh táo một chút.
"Cô nói cũng đúng, vậy bây giờ tôi nên làm cái gì?"
Thấy đầu nấm đã tỉnh táo lại, Tô Dung hỏi: "Bây giờ chắc cậu đã biết được tại sao cậu bị ô nhiễm đi? Nói cho chúng tôi biết một chút.”
"Có lẽ tôi là bởi vì không phát hiện vấn đề của con mèo mun kia." Bây giờ nghĩ đến chuyện này, đầu nấm vẫn cảm thấy vô cùng buồn bực. Sao hết lần này đến lần khác cậu ta không nghĩ mình đã bị ô nhiễm, món đồ chơi cũng sẽ xảy ra vấn đề chứ?
"Cậu không phát hiện vấn đề của mèo mun, vậy cậu uống thuốc chưa?"Cô gái tóc dài thật sự tò mò với vấn đề này?
Đầu nấm gật đầu một cái, cậu ta ngốc cũng không ngốc đến trình độ này: "Dĩ nhiên, mới vừa mở tủ quần áo thấy không có cái áo nào thì tôi đã biết uống thuốc để giải quyết rồi."
“Sau khi uống thuốc, chẳng lẽ cậu không thấy được sự thay đổi của món đồ chơi sao?"
Nói đến chỗ này, đầu nấm cười khổ: "Tôi là uống thuốc vào lúc ban đêm, sau khi uống thì trở về phòng ngủ, chỗ nào còn chú ý món đồ chơi ở phòng khách chứ!"
Lúc ấy Tô Dung là bởi vì sau khi biết uống thuốc xong, biết món đồ chơi sẽ thay đổi, mới lựa chọn ở lại phòng khách quan sát. Nếu như người không biết, trở lại phòng ngủ cũng là lựa chọn bình thường.