"Biểu hiện bây giờ của cậu, có chút không giống với lúc trước." Tô Dung hỏi. Nếu như mới bắt đầu đầu nấm chính là biểu hiện như vậy, có lẽ cô sẽ không chú ý đến dị thường của cậu ta.
Nghe cô nói như vậy, đầu nấm lại cười khổ: "Mới bắt đầu tôi nghĩ biểu hiện ngu ngốc một chút, các người có thể chủ động nói tình báo với tôi. Kết quả..."
Vốn dĩ là muốn giả heo ăn hổ, không ngờ thật sự biến thành heo.
Tô Dung và cô gái tóc dài cũng bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng, cô gái tóc dài vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Đới Giai Nhân, lần nữa cảm ơn cô vì đã cứu tôi mới vừa rồi."
"Cổ Minh." Mặc dù đối phương nói tên thật ra, nhưng Tô Dung vẫn dùng tên giả, hơn nữa còn là cái tên nghe vào cũng biết là tên giả.
Nói dối thoải mái như vậy, còn tốt hơn là người cố gắng nói một cái tên giả giống thật, quả nhiên Đới Giai Nhân cũng không ghét bỏ chuyện cô báo ra một cái tên giả, hỏi Tô Dung: "Tiếp theo cô định đi đâu?"
“Phòng quản lý tài sản." Tô Dung trả lời.
Sở dĩ muốn đi đến phòng quản lý tài sản là bởi vì Tô Dung ý thức được mình muốn biết về tiểu khu này, hoặc là bí mật của quái đàm quy tắc này, nhất định phải đến phòng quản lý tài sản xem thử, nơi đó nhất định có rất nhiều thứ.
Thật ra theo lý thuyết bí mật của tiểu khu này không liên quan đến Tô Dung, cô chỉ cần thông quan là được rồi. Nhưng bây giờ Tiểu Dương đã cho phương pháp thông quan cho cô, cái gọi là ăn no không có chuyện gì làm, chính là nói trạng thái này của Tô Dung.
Muốn tìm được nguồn ô nhiễm, hoặc là hiểu rõ bối cảnh của quái đàm quy tắc, dùng lôgic tiến hành suy luận. Hoặc thông qua một ít đầu mối lấy được câu trả lời giống như cô lúc trước ở một ít thời điểm.
Mặc kệ là loại nào, phòng quản lý tài sản nhất định có thứ cô muốn.
Ngày hôm qua lúc cô đi ngang qua chỗ phòng quản lý tài sản cũng đã nhìn ra được, bên trong phòng quản lý tài sản cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có ba người thôi.
Lúc này Tô Dung đi một mình trốn vào lầu bên cạnh, len lén quan sát tình huống bên ngoài. Đới Giai Nhân và đầu nấm cũng không có đi cùng với cô.
Chẳng được bao lâu, có hai người đi ra ngoài. Lại một lát sau, người cuối cùng cũng rời khỏi phòng quản lý tài sản.
Đúng vậy, ba người trong phòng quản lý tài sản chính là do Đới Giai Nhân và đầu nấm kêu đi. Lúc ấy Tô Dung đã dặn dò bọn họ gọi điện thoại cho phòng quản lý tài sản, lấy cớ muốn đổi đồ chơi để dẫn bọn họ rời khỏi phòng quản lý tài sản. Hiển nhiên bọn họ đều đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Sau khi ba người của phòng quản lý tài sản rời đi, Tô Dung nhìn xung quanh không có người, lập tức lủi vào bên trong. Cô đã chuẩn bị một chậu nước ở nhà, coi như người của phòng quản lý tài sản trở về rất nhanh, cũng không lo lắng không kịp rời đi.
Phòng quản lý tài sản của tiểu khu này cũng không lớn lắm, tổng cộng chỉ có một gian phòng nhỏ, ba cái bàn làm việc, trên bàn có một đống tài liệu, trong ngăn kéo sau lưng chất đầy đồ chơi mèo mun.
Trong ngăn kéo ở phía dưới chứa đầy chai thuốc, phía trên những chai thuốc này bị đánh dấu số thứ tự từ 1 đến 3. Bên cạnh có rất nhiều hộp sắt trống, chắc là dùng để đựng viên thuốc con nhộng.
Tô Dung mở chai thuốc có đánh dấu số 1 ra, viên thuốc con nhộng giống với loại ngày đầu tiên cô uống. Không có gì bất ngờ, chai thuốc đánh dấu số 2 là cho ngày thứ hai uống.
Hiển nhiên mấy con số này là đại biểu cho ngày thứ mấy, hoặc có thể nói ngày thứ mấy mới phát đồ cho điều tra viên.
Tô Dung tò mò mở chai thuốc đánh dấu số 3, quả nhiên viên thuốc bên trong không giống với hai loại trước, bên trong là một viên thuốc thuần màu trắng.
Tô Dung suy nghĩ về tác dụng của những viên thuốc con nhộng này, sau đó nhanh chóng lật xem những tài liệu kia, đều là một ít tranh chấp trong tiểu khu. Quả nhiên thế giới quái đàm không giống nhau, tranh chấp của tiểu khu có liên quan đến quỷ quái.
Có một loại cảm giác xa xỉ quỷ dị.
Phần lớn tài liệu đều liên quan đến cái này, sau khi xem hai tờ, Tô Dung quả quyết buông tha, chạy đến bàn làm việc tiếp theo.
Ở chỗ này, cô tìm được một phần tin tức người vào ở, trong đó địa chỉ phòng ở của 12 người mới dọn đến ở là bọn họ đều xuất hiện bên trong, còn bị tô đỏ. Tô Dung hoảng sợ trong lòng, lập tức lấy tờ danh sách này đi.
Nếu như không phải cô đi đến phát hiện tờ danh sách này, chờ đến khi người không phải là người của phòng quản lý tài sản hoặc là quỷ quái thấy được, vậy tất cả bọn họ đều bị bại lộ!
Không ngờ tới che giấu thân phận như vậy còn chưa đủ dùng, quái đàm quy tắc này lại đào một cái hố to cho bọn họ, cũng may cô phát hiện kịp thời.
Sau khi cất danh sách, Tô Dung đi về phía bàn làm việc tiếp theo. Đây là bàn cuối cùng, nhìn cũng sang trọng hơn hai bàn còn lại. Tô Dung liếc mắt một cái đã nhìn thấy dưới đáy có một cái tủ bị khóa.
Trong tủ sắt này nhất định có đầu mối quan trọng, nhưng không có chìa khóa, phải mở như thế nào đây?
Nhìn tám con số trên khóa mật mã, Tô Dung suy nghĩ một chút, quả quyết ấn thời gian mình bị đưa vào trong quái đàm quy tắc này.
Nhưng không phải đáp án này, tủ sắt sáng lên ánh đèn đỏ, biểu hiện cô còn có hai cơ hội.
Tô Dung sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng, có thể là thời gian hợp đồng cô ký thuê phòng. Thời gian này ở trong danh sách cô mới lấy. Tô Dung vội vàng nhìn một cái, sau đó lại ấn mật mã.
Lần này quả nhiên tủ sắt mở ra, bên trong có giấu một phần tài liệu.
《 Hợp đồng hợp tác thí nghiệm giữa tiểu khu Vui Vẻ và 'Sở nghiên cứu số 3'》