Đúng vậy, khắp nơi trong quái đàm quy tắc đều là nguy hiểm, không phải muốn tránh là tránh được. Giống như Tô Dung biết rõ ràng quy tắc bị sai, nhưng khi đối mặt với tình huống đó, cũng không thể nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó được.
Trở lại vấn đề trước đó, Tô Dung nói: "Nếu không phải viên thuốc con nhộng có vấn đề, có lẽ là sự thay đổi tự động chuyển dời theo thời gian."
Tô Dung suy nghĩ một chút, móc ra viên thuốc con nhộng số 3 từ trong túi ra: "Cậu cảm thấy cái này như thế nào?"
Đầu nấm nhìn hai lần, sau đó nhíu mày lắc đầu: "Không nhìn ra được gì cả, cảm thấy rất nguy hiểm."
Xem ra quả nhiên viên thuốc số 3 cũng có vấn đề. Tô Dung thở dài, lại nhìn về phía đối phương. Loại hình biến dị này cô đã thấy ở tầng 13.
Cho nên Tô Dung nói đúng sự thật cho cậu ta biết: "Tôi cảm thấy có lẽ câu có thể đi đến tầng 13 tìm được câu trả lời, nơi đó có rất nhiều bóng đen biến dị giống như cậu vậy. Nếu tôi nhớ không lầm, trong đó có một người rất giống cậu. Tôi nghi ngờ đó là quái vật đối ứng với cậu, mà bộ dạng của cậu... Dần dần sẽ càng trở nên giống hắn hơn."
Cô vừa nói ra lời này, vẻ mặt của đầu nấm cực kỳ khó coi. Mà người đàn ông kia thì kinh ngạc: "Cô đã đi qua tầng 13 rồi? Sao vẫn còn có thể sống sót chứ?"
"Để cho bọn nó cảm thấy anh là đồng loại của bọn nó là được." Tô Dung trực tiếp giải đáp thắc mắc, dù sao có thể có được một ít đạo cụ làm được chuyện này cũng rất ít người, nếu như đối phương thật sự có, vậy chứng minh anh ta có tiềm lực phi phàm, cô cũng không ngại báo cho anh ta biết.
Tạm biệt đầu nấm thất hồn lạc phách rời đi, thấy người đàn ông đang yên tĩnh suy nghĩ cái gì đó, Tô Dung cũng không để ý đến anh ta nữa, cũng bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.
Đầu tiên cô không có cách nào nói suy đoán của mình cho phòng quản lý tài sản nghe, để cho bọn họ rút bảo vệ về. Suy đoán này để cho Tô Dung quyết tâm tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nhưng lại không đủ để cho phòng quản lý tài sản buông tha máy chế thuốc này.
Bởi vì nói thế nào đi nữa cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, mà bên trong chính là hy vọng của toàn bộ thế giới quái đàm. Nếu như đổi vị trí suy nghĩ, cô cũng tuyệt đối không đồng ý.
Tưởng tượng đi, nếu như thí nghiệm này thành công, vậy phòng quản lý tài sản chính là công thần lớn. Nếu như thí nghiệm này không thành công, đối với bọn họ cũng không có tổn thất gì, đã như vậy tất nhiên phòng quản lý tài sản sẽ tuân thủ.
Cô phải tìm cách khác để vượt qua những bảo vệ này, sau đó xông vào trung tâm vườn hoa.
Ở trong quái đàm quy tắc này, người có thể giúp đỡ cô cũng không nhiều, điều tra viên bại lộ thân phận đều đã sắp chết hết, không bại lộ thân phận thì cũng sẽ không nguyện ý bị bại lộ thân phận để tiêu diệt nguồn ô nhiễm vẫn chưa xác định 100% này.
Mặc dù người đàn ông bên cạnh nói muốn giúp cô, nhưng trình độ giúp đỡ thì không biết đến mức nào, cũng không cần trông cậy vào quá nhiều.
Trái lại Tiểu Dương có thể giúp đỡ một tay, nhưng dưới tình huống trong tay bảo vệ có gậy cảnh sát có năng lực đặc biệt, sợ rằng cũng không có tác dụng gì.
Cho nên cô chỉ có thể dựa vào mình thôi.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tô Dung hơi cong môi mỉm cười, thấy xung quanh không người, đeo [Mặt nạ ảo thuật] lên, trong nháy mắt đã biến thành người mặc đồng phục của phòng quản lý tài sản.
Sau đó cô lại lấy [Xẻng phệ linh] và [Hoa hồng tình yêu] ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông kia, nghênh ngang đi vào trong vườn hoa. Lúc đi đến cửa, cuối cùng cô cũng bị bảo vệ ngăn lại: "Cô là người của người phòng quản lý tài sản? Tại sao đeo mặt nạ? Bây giờ đến chỗ này làm gì?"
Tô Dung giơ hai món đồ trong tay: "Đây là hai đạo cụ quái đàm quy tắc, cấp trên muốn để cho tôi trồng lên con đường nhỏ trong vườn hoa kia, có thể tạo được tác dụng rất lớn. Nghe nói mặt nạ này có thể miễn trừ được ô nhiễm của hai loại đạo cụ quái đàm này, anh cách xa tôi ra, đừng có để bị tai ương đột nhiên ập đến."
Nghe vậy bảo vệ lập tức lùi về phía sau hai bước, cũng không nghi ngờ. Lấy mắt nhìn của hắn ta có thể nhìn ra được đúng là hai món đồ trong tay Tô Dung chính là đạo cụ quái đàm, mà đồng phục của phòng quản lý tài sản chỉ có một bộ, ban ngày nhân viên đều phải mặc trên người, không tồn tại khả năng bị trộm.
Có thể nghênh ngang cầm đạo cụ đi đến như vậy, khẳng định không có mờ ám gì.
Tô Dung cứ như vậy trắng trợn vượt qua phòng tuyến, ung dung đi vào con đường nhỏ kia. Vừa đi ra khỏi tầm nhìn của đám bảo vệ, cô đã lập tức vươn tay cầm hồng ngọc của [Thánh giá chữ thập bảo vệ].
Sau một giây, một cổ lạnh lẽo từ trong đá truyền đến, trong nháy mắt lan tỏa toàn thân cô. Thẳng vào trong não.
Não cô lạnh lẽo như băng, tỉnh táo trước nay chưa từng có, nhưng cũng hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Tất cả nhận thức đều đang bị sụp đổ rồi gây dựng lại, cô lạnh nhạt cuối đầu nhìn thân thể đã biến thành nửa trong suốt, lại nhìn con đường phía trước kia.
Đã biến thành quỷ quái, cho nên suy nghĩ của Tô Dung cũng thay đổi. Cô không muốn tiêu diệt nguồn ô nhiễm gì đó một chút nào, cái này không có bất kỳ chỗ nào có lợi cho cô cả.
Đợi hai giây, cuối cùng cô vẫn đi vào bên trong. Đầu óc tỉnh táo để cho cô vô cùng rõ ràng, bây giờ cô không sao cả chỉ là vì thay đổi trạng thái. Nếu như cô không làm gì, chờ trở về trạng thái bình thường, nhất định sẽ vì hành động không làm gì của hiện tại mà trở nên khó chịu.
Cô không muốn làm khó mình, cho nên dù không muốn làm chuyện này, cũng vẫn đi làm.