Tô Dung ngựa không ngừng vó đi đến siêu thị gần đó, mua một cái tay giả, thuận tiện lại mua một thiết bị máy móc nhỏ, cùng một ít thứ nữa. Ở bên ngoài chờ thời gian CD đã hết, sau đó trở lại phòng ký túc xá,
Lúc làm chuyện này, bạn cùng phòng đều không ở đây. Tô Dung cố ý tạo là cảnh tượng có người đang tắm trong nhà vệ sinh, để ngừa có người đi vào.
Sau khi trở lại nhà vệ sinh cô cũng không tiếp tục hành động, mà là chờ qua mấy ngày, lúc này mới thừa dịp bạn bè không có ở trong phòng, bố trí trong nhà vệ sinh.
Đầu tiên là mở đèn trước, gắn tay giả lên thiết bị máy móc có thể đẩy thu tay giả qua lại, thiết bị này gắn ở vị trí cách cửa không xa, độ cao gần bằng với độ cao của tay người giơ lên. Chỉ cần cơ quan chạy, tay có thể bị đưa ra ngoài cửa.
Sợi bông buộc chặt trên kim phút của đồng hồ, đặt ở trên cột phơi quần áo, một đầu khác thì buộc một cái búa nhỏ, đối diện với nút ấn của thiết bị kia. Kim phút chỉ đến số 6, búa hạ xuống, nện vào nút ấn, sẽ khởi động thiết bị.
Chờ kim phút rời khỏi số 6, búa sẽ được sợi bông nâng lên. Nút ấn lại khôi phục như cũ, tay giả cũng sẽ được thu hồi lại.
Cửa là khép hở, thuận tiện để tay giả có thể trực tiếp vươn ra. Phía dưới cửa dán một cái móc câu, lưỡi câu và khung cửa nối thẳng với một cục gôm vô cùng đàn hồi. Chẳng qua lúc cửa khép, sợi dây nối với cục gôm sẽ không được kéo căng, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái khép hở của cửa.
nhưng một khi tay giả bị thiết bị đưa ra ngoài cửa, thì tương đương với chuyện cửa bị buộc mở ra một khe hở, đồng thời sợi dây nối với cục gôm sẽ bị kéo căng. Chờ tay giả rụt về, cửa sẽ dưới tác dụng đàn hồi lớn của dây nối nối với cục gôm, từ đó đóng cửa lại.
Sau khi làm xong tất cả, cô lặp lại thí nghiệm này mấy lần. Chắc chắn không thành vấn đề, mới chuẩn bị quần áo cho mình, sau đó đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Chờ khi Lý Cầm Phương mở cửa vào phòng ký túc xá. Cô ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra: "Tôi muốn đi tắm, hôm nay học tiết thể dục ra nhiều mồ hôi, cho nên thời gian có chút lâu. Nếu như các cậu muốn đi vệ sinh, cũng chỉ có thể làm phiền đi đến nhà vệ sinh của hành lang."
"Không sao, cậu cứ tắm đi." Lý Cầm Phương hiểu ý gật đầu.
Đóng cửa lại, Tô Dung để lại điện thoại của mình. Phía trên đã có thu âm mà cô chuẩn bị xong, sau khi kim phút chỉ vào số sáu, sẽ tự động phát ra.
Sau khi mang [Mặt nạ ảo thuật], cô biến thành một người phụ nữ mái tóc dài bồng bềnh cao một mét bảy mà lúc trước mình đã suy nghĩ xong. Cô cũng không làm khó mình mang giày cao gót thật cao, chỉ mặc một bộ đồ thể thao vận động màu đỏ, sau đó trong nháy mắt xuất hiện ở chỗ suối phun nước cách gần với tòa nhà chính phủ thành phố.
Khác với lần đi đến ven hồ của một tỉnh khác mua các loại đồ cần thiết, mặc dù đều là buổi tối, nhưng nơi này tuyệt đối có camera. Chẳng qua cũng may không có người nào, chỉ có một bảo vệ đang tuần tra.
Thấy Tô Dung đột nhiên đi ra khỏi suối phun nước, anh ta trợn to hai mắt, sau đó lập tức cảnh giác, cầm gậy bảo vệ đến hỏi: "Cô là ai?"
Lúc nói chuyện anh ta cũng đã chạm vào nút báo động bên hông, chỉ cần Tô Dung có động tác gì đó, anh ta sẽ lập tức báo động, chuông báo động sẽ vang lên khắp toàn nhà chính phủ.
"Tôi là điều tra viên 'Cà Phê', có chuyện muốn tìm lãnh đạo cấp cao của các người.”
Nhìn ra được ý đồ của anh ta, Tô Dung cũng không có hành động gì, cô cố ý lựa chọn đến vào buổi tối, vì không muốn làm cho quá nhiều người chú ý.
"'Cà Phê'?" Nhân viên bảo vệ sửng sốt, dĩ nhiên anh ta biết 'Cà Phê' là ai. Trên thực tế sợ rằng toàn bộ thế giới cũng không ai là không biết cái tên này. Nhưng anh ta cũng không buông lỏng cảnh giác, mà là cẩn thận hỏi: "Cô có chứng cứ gì chứng minh mình là 'Cà Phê' không?"
Tô Dung không có trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nhún vai nói: "Tôi nghĩ tôi không cần thiết đưa chứng cứ cho anh? Bây giờ anh nên gọi điện thoại cho lãnh đạo cao nhất mà anh có thể gọi. Chờ lúc lãnh đạo đến đầy đủ, tôi sẽ chứng minh thân phận của mình. Trong đó bây giờ anh cũng rất sợ tôi làm gì đó tổn thương anh đi? Vậy không bằng nhanh gọi người lợi hại đến. Nếu không…”
Cô quan sát bảo vệ này từ trên xuống dưới, mặc dù mặt nạ đã che hết phần lớn mặt mũi của cô, nhưng bảo vệ vẫn có thể cảm nhận được sát khí của người này.
"Cô chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại." Anh ta không xác định được đối phương có nói thật hay không, nhưng rõ ràng đã cảm thấy sợ. Anh ta muốn tìm một người có thể nhanh chóng cứu mình.
Điện thoại được gọi đi, rất nhanh người đầu bên kia đã biến hiện trường. Người cao nhất mà bảo vệ này biết chính là đội trưởng bảo vệ, chuyện này làm cho Tô Dung có chút yên lặng.
Cũng may đội trưởng bảo vệ rất đáng tin, dựa vào cái tên 'Cà Phê' này, báo cáo cho cấp trên của mình, tiếp đó người ở dưới báo lên trên, cứ từng bậc từng bậc như thế, thành công gọi Đường Linh ra.
Trong nháy mắt thấy cô ấy, Tô Dung thở dài từ tận đáy lòng. Cô và vị họ Đường này thật sự là có duyên, ba bốn lần gặp nhau.
"Tôi là điều tra viên tinh anh Đường Linh, cô nói mình là 'Cà Phê', có chứng cứ gì không?" Đường Linh dẫn cô đến một văn phòng làm việc, trên người mặc một cái váy hai dây vô cùng quyến rũ, nghiêm túc hỏi Tô Dung.
Không thể không nói, Đường Linh thật sự có thể cân được rất nhiều phong cách, bốn lần gặp mặt thấy được bốn loại phong cách ăn mặc khác nhau. Tô Dung yên lặng than thở chuyện này, nhưng ngoài mặt vẫn cười trả lời: "Chị Đường, chị quên em rồi sao?"
Xưng hô chị Đường này có rất nhiều người gọi Đường Linh, bao gồm Tô Dung ở thực tế cũng gọi cô như vậy, Nhưng bây giờ cô là gọi chị Đường theo cách gọi khi ở trong "quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân".
Bởi vì nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc Giao Nhân đã bị tiêu diệt, Tô Dung vẫy mái tóc dài, thoải mái nói: "Lúc cuối cùng khi em ném nấm độc vào trong mảnh biển nhỏ kia, chị không bị hù dọa chứ?"
Đây là chuyện chỉ có hai người các cô biết mà thôi, thấy Tô Dung có thể nói ra được chuyện này, Đường Linh lập tức tin tưởng thân phận của cô đến tám phần, lúc này cũng cười nói: "Lúc ấy chị cũng không hiểu em đang làm gì, kết quả một chớp mắt đã thông quan, sau đó chị mới biết thì ra em là 'Cà Phê',"
“Em cũng là lúc nghe được thông báo toàn cầu, mới biết chị là "Đại tiểu thư Đường gia", không ngờ đến em có thể hợp tác với một đại thần có thứ hạng cao như vậy."
Tô Dung cũng tâng bốc cô ấy, ở thế giới cũ, lấy thân phận của cô gần như không cần làm như vậy, nhưng cái này cũng không trở ngại Tô Dung tâng bốc khen ngợi người ta.
Trong quá trình nói chuyện với nhau, Tô Dung cố ý để lộ ra một ít thói quen nhỏ chỉ có học sinh mới có, ví dụ như theo thói quen làm ra động tác cầm bút, thỉnh thoảng trước khi trả lời một vấn đề thì hơi giơ tay trái lên.
Đúng vậy, cô thiết lập cho mình ba tầng thân phận. Tầng thứ nhất chính là một đại mỹ nữ nhanh nhẹn, thứ hai là thân phận học sinh ẩn núp, tầng thứ ba chính là bản thân cô, một thám tử. Thân phận thám tử này không dễ dàng bị người nhìn ra, nhưng cũng chân thật nhất.
Tô Dung tin tưởng mọi cử động lời nói của mình đều sẽ bị theo dõi. Chờ sau khi cô rời đi chỉ sợ sẽ có giáo sư tâm lý gì đó đến xem lại đoạn hành động lời nói này của cô. Thiết lập ba tầng nhân vật như vậy để che dấu cho thân phận cuối cùng, dĩ nhiên bởi vì thế giới này gần như không có thám tử phá án, cho nên có thể sẽ phán đoán trở thành cảnh sát hình sự gì đó.
Mục đích cô làm như vậy tất nhiên là vì chiến thuật tâm lý, dưới tình huống bình thường, hai tầng thiết lập nhân vật trước đó là cô cố ý lập ra, vì để lúc người khác phán đoán thân phận của cô sẽ tự động bỏ qua hai tầng thần phận đại mỹ nữ nhanh nhẹn linh hoạt cùng với thân phận học sinh.
Mà hết lần này đến lần khác thân phận thật sự của cô lại chính là học sinh.