Sau khi nói chuyện một trận, cuối cùng Đường Linh cũng hỏi ra vấn đề quan trọng: "Cho nên lần này 'Cà Phê' em đến là vì cuối cùng đã nguyện ý nói thân phận của em cho chúng tôi biết rồi sao?"
"Không, trừ phi "nó" hoàn toàn rời khỏi địa cầu, nếu không em sẽ không chủ động bại lộ thân phận của mình, cũng hy vọng các người không cần tiếp tục thăm dò nữa." Tô Dung lắc đầu, sau đó mới nói ra mục đích của mình: "Lần này em đến, là vì muốn hợp tác với mọi người."
"Hợp tác?" Trong mắt Đường Linh lóe lên ánh sáng gì đó: "Chị có thể biết em muốn hợp tác cái gì không?"
"Là cái này." Tô Dung từ trong túi móc ra một viên thuốc, bây giờ trên tay cô có một viên thuốc, là được sinh ra từ trong quái đàm quy tắc tiểu khu Vui Vẻ, bởi vì không dùng đến cho nên được giữ lại.
Đường Linh là điều tra viên tinh anh, tất nhiên có một chút mắt nhìn. Thấy viên thuốc này đôi mắt hơi sáng lên: "Đây là..."
Tô Dung gật đầu một cái: "Là đạo cụ quái đàm có thể giảm bớt ô nhiễm, lấy được khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Em muốn ủy thác cho các người tiến hành nghiên cứu, tất nhiên em cũng cần lấy được lợi ích tương đương mới được."
Chuyện này thật sự rất quan trọng, sau khi nghe được câu trả lời của Tô Dung, Đường Linh lập tức trở nên nghiêm túc nói: "Làm phiền em chờ một lát, chuyện này chị cần báo cáo với cấp trên."
Cô ấy nói xong thì dặn dò những người khác tiếp đãi Tô Dung thật tốt, còn mình thì đến một phòng khác gọi điện thoại.
Mười phút sau, Tô Dung gặp được một ông lão, bên cạnh ông ấy còn có Tần Phong, điều tra viên tinh anh xếp thứ nhất toàn cầu.
Ông lão cười híp mắt, mặc dù rất hiền hòa nhưng vô cùng uy nghiêm: "Người bạn 'Cà Phê' này, cháu nói là sự thật sao? Nguyện ý để cho chúng ta nghiên cứu viên thuốc này?"
Nếu đã quyết định rồi, thì không có đạo lý đổi ý. Tô Dung gật đầu: "Tất nhiên, chỉ là cháu cũng cần các người lấy đầy đủ lợi ích ra trảo đổi. Nếu không cháu đi tìm 'Sở nghiên cứu số 3' và 'Tập đoàn Tích Tắc' hợp tác cũng được, thậm chí còn tốt hơn các người."
Dĩ nhiên bọn họ biết chuyện này, cũng biết Tô Dung lựa chọn giao viên thuốc cho bọn họ, chắc là bởi vì mình cũng là người Hoa. Bọn họ chỉ là gần quan được ban lộc.
Một ông lão mặc một cái áo khoác dài màu trắng ở bên cạnh nhìn ngắm viên thuốc mà Tô Dung giao cho bọn họ: "Chúng tôi khẳng định có thể nghiên cứu thật tốt, nhưng nến chỉ có một viên, hình như có chút không đủ."
"Mỗi một quái đàm quy tắc tôi sẽ lại có thêm một viên." Tô Dung nói đúng sự thật, mặc dù số lượng này không lớn, nhưng nến cứ để dành tích góp lại cũng có rất nhiều.
Nghe được lời của cô, đôi mắt của nhân viên nghiên cứu sáng lên, nhìn về phía ông lão kia: "Khổng lão, vậy chúng ta có nên chủ động để cho 'Cà Phê' tiến vào một ít quái đàm quy tắc không, từ đó có thể tăng nhanh số lượng viên thuốc?"
Bọn họ có năng lực đưa điều tra viên vào một ít quái đàm quy tắc, trong mười năm khi quái đàm hạ xuống, chính phủ đã thu gom được không ít thiệp mời vào quái đàm quy tắc.
Thứ này tương tự với lá thư mà lúc trước cô nhận được từ "Đoàn du lịch Trường Thịnh", là bằng chứng để tiến vào quái đàm quy tắc.
Chỉ là chính phủ thu thập những thứ này không có giới hạn gì, chỉ cần sử dụng có thể cưỡng chế mở một quái đàm quy tắc là được.
Tô Dung nghe vậy, hơi nhíu mày cười như không cười nhìn về phía Khổng lão. Mà Khổng lão không hổ là nhân tinh, lập tức rầy la đối phương: "Nói cái gì vậy! Quái đàm quy tắc nguy hiểm như vậy, lỡ như 'Cà Phê' bị gì đó bên trong, tổn thất này đối với chúng ta còn lớn hơn nghiên cứu thành công viên thuốc kia!"
Tần Phong đúng lúc mở miệng: "Nhưng nếu như chỉ là sắp xếp một lần mỗi tháng, tôi nghĩ tần suất này cùng không chênh lệch quá lớn với số lần vào quái đàm quy tắc của cô 'Cà Phê' đây lúc bình thường. Cô 'Cà Phê', cô cảm thấy như thế nào?"
Tôi cảm thấy như thế nào? Tôi thấy các người là một xướng một họa, giả thành người hiền người ác lão luyện như vậy, không bằng đi làm diễn viên đi!
Quả nhiên người làm chính trị đều có đầu óc đen tối.
Tô Dung oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn vô cùng bình tĩnh: "Có lẽ có thể, chẳng qua còn phải nhìn xem các người nguyện ý trả giá như thế nào."
"Cháu muốn cái gì?" Khổng lão nói: "Tiền quái đàm? Đạo cụ quái đàm? Hoặc là muốn lấy một ít tin tức nội bộ để trao đổi?"
Không hổ là người đứng đầu, những cái này đều giống suy nghĩ của Tô Dung.
Thấy đối phương cũng đã nói như vậy, cô cũng không cãi vả, nói thẳng: "Cháu muốn 10 ngàn tệ quái đàm, hai món đạo cụ quái đàm có thể sánh bằng với đạo cụ tiêu diệt nguồn ô nhiễm, một ít tin tức nội bộ liên quan đến [Quái đàm quy tắc cố định]."
Đây hoàn toàn là đòi hỏi nhiều, nếu Tô Dung có thể đưa cách điều chế của viên thuốc này ra, muốn những thứ này cũng là hợp lý một chút. Mà lúc này cũng chỉ đưa một viên thuốc đến, còn muốn nhiều như vậy.
Có thể nói Tô Dung tham lam, hoặc là đầu óc không tỉnh táo. Hoặc là cô cố ý làm như vậy, muốn để lại đường trả giá cho hai bên.
Là một điều tra viên tinh anh đã tiêu diệt nhiều nguồn ô nhiễm, Tô Dung không thể nào đầu óc không tỉnh táo, cho nên cũng chỉ là vế sau mà thôi.
Hai bên đều biết chuyện này, vì vậy tiếp theo thuận lý thành chương bắt đầu tranh luận. Loại chuyện này chính là xem ai có năng lực trả giá, có thể phát hiện được ranh giới cuối cùng của đối phương trước hay không.
Một trận tranh cãi kết thúc, cuối cùng hai bên cũng đạt thành hiệp nghị:
Mỗi tháng Tô Dung phải cung cấp một viên thuốc để nghiên cứu. Nếu như tháng đó không có bị chọn vào quái đàm quy tắc hoặc là sử dụng hết thuốc trong quái đàm quy tắc. Như vậy ở ngày cuối cùng của tháng đó, cô cần phải sử dụng lời mời của quái đàm quy tắc, cưỡng ép tiến vào một quái đàm quy tắc. Nếu như vẫn không có được viên thuốc, sẽ bị xử phạt.